Từ lúc Khâu Thương một mình đi điều tra, Hứa Vân vẫn luôn cảm thấy lo lắng.
Liệu hắn đã tìm được người chưa? Hắn có gặp nguy hiểm không? Hay là hắn đã quay về lãnh địa Huyết Tộc?
Nếu hắn về lãnh địa Huyết Tộc mà không từ biệt cô cũng không sao, chỉ cần hắn không gặp chuyện bất trắc...
“Tối qua phía trên vừa bắt được một Huyết Tộc thuần huyết, mọi người đã nghe tin chưa?” Nhân viên đứng ở hành lang thấp giọng bàn tán.
“Không phải bắt, mà là mua!” Một nhân viên khác nhấn mạnh, sửa lại thông tin.
“Đúng vậy, nghe nói là có người đem đến bán, giáo sư kiểm tra chủng loại xong thì lập tức đem một số tiền lớn ra mua.”
“Thật không đó? Ngoài Viện Nghiên Cứu chúng ta thì còn ai bắt được Huyết Tộc thuần huyết chứ?” Nhân viên bên này tỏ vẻ nghi ngờ.
“Cậu quên cái chợ đen dọn mãi không sạch rồi sao? Chính là đám người ở đó, thứ gì cũng có thể bán.”
“Các cậu không biết đâu, lúc Huyết Tộc kia được mang đến, cả người đều bị nhét vào thùng xốp, tay chân gấp thành tư thế rất quái dị, ôi trời, nghĩ đến lại thấy sởn gai ốc...”
“Đúng vậy...”
Tiếng bàn tán nhỏ dần rồi biến mất ở cuối hành lang.
Trái tim Hứa Vân vô thức đập mạnh. Huyết Tộc thuần huyết, có khi nào... Không thể!
Khâu Thương lợi hại như vậy, không thể là hắn!
Nhưng Hứa Vân đã phải thất vọng, bởi vì Huyết Tộc bị nhốt ở khu vực nô lệ, thật sự là Khâu Thương.
Viện Nghiên Cứu đang gấp rút tìm Huyết Tộc để tra ra tung tích Diệp Nhiên, vừa mua được Khâu Thương, họ liền không để hắn nói lời nào, lập tức tiêm thuốc khống chế.
Huyết Tộc thuần chủng ý thức rất mạnh, nên họ quyết không cho hắn cơ hội thanh tỉnh, phải tiêm thuốc đến khi hắn hoàn toàn mất nhận thức mới thôi.
Hứa Vân run rẩy dựa vào vách tường, ánh mắt hiện lên hoảng loạn.
Khâu Thương bị bắt rồi, cô phải làm gì đây?
Một mình cô làm sao có thể cứu hắn ra?
Nhưng nếu bỏ mặc hắn, tấm lòng bao dung dành cho Huyết Tộc của Hứa Vân lại không làm được...
——
Diệp Nhiên nhìn cảnh vật đang chạy lùi bên ngoài cửa sổ, nhà cao tầng của thành phố dần bị thay thế bởi rừng rậm hoang vu.
Sau chuyện lần trước, Khuynh Diễm không giải thích, mà hắn cũng không hỏi. Hai người đều im lặng bỏ qua, giống như vốn chưa từng có vấn đề gì cả.
Diệp Nhiên vẫn tươi sáng vui vẻ, ngoại trừ việc mỗi lần ôm Khuynh Diễm hắn đều siết cô rất chặt, thì gần như không có gì thay đổi.
Bọn họ đang trên đường đến lãnh địa Huyết Tộc. Một phần là thực hiện giao dịch với Cao Viễn. Còn lại là vì nếu tiếp tục ở đây, sớm muộn Viện Nghiên Cứu cũng đến gây nguy hiểm cho Diệp Nhiên.
Thời gian này lãnh địa con người bị canh gác rất nghiêm ngặt, Khuynh Diễm không có khả năng ẩn thân tàng hình, chỉ có thể đánh... không nên, đánh nhiều trận như vậy sẽ mệt chết.
Cô dùng loại hương liệu trước đây cha Tô dùng cho nguyên chủ, lấy mùi con người che lấp mùi Huyết Tộc, tránh khỏi thiết bị rà soát của Viện Nghiên Cứu.
Một đường yên bình đi đến biên giới, nhưng muốn vượt biên vẫn bắt buộc phải đánh một trận.
Khuynh Diễm cầm mấy quả lựu đạn to đùng ném ra cửa sổ, quân lính bên ngoài nhanh chóng chạy xa một đoạn, bổ nhào nằm sấp xuống đất.
Sau đó, không gian hoàn toàn yên tĩnh, quân lính nằm ngủ luôn trên mặt đất.
Không phải lựu đạn, là khói mê cực mạnh đội lốt lựu đạn trá hình.
Cao Viễn: “...” Còn có thể chơi lừa gạt như vậy?
Hắn không biết nên khen thủ đoạn cô lợi hại, hay nên nói cô chơi quá bẩn.
“Còn không chạy nhanh, muốn đợi thêm nhóm khác đến bắt cậu về tử hình à?” Khuynh Diễm từ phía sau đá ghế Tiểu Tam.
Vừa nghe hai chữ “tử hình”, Tiểu Tam lập tức liều mạng đạp ga phóng vọt lên.
Hắn vốn đang nghĩ chị hai bá đạo như vậy, chắc phải đánh oanh oanh liệt liệt đến khi giành được chiến thắng mới thôi, ai biết chiến lược của cô lại là bỏ chạy!
Kế sách này thật sự không phù hợp với hình tượng chị hai đâu!
Đợi đến lúc hoàn toàn đi vào lãnh địa Huyết Tộc, Tiểu Tam mới nhẹ nhõm thở phào, không bị đem đi tử hình là tốt rồi.
Vừa thở phào xong liền bắt đầu kinh ngạc, chỉ chạy qua một dãy biên giới, tại sao lại có cảm giác như vượt qua thời không thế này?
Vùng đất con người lấy Viện Nghiên Cứu làm tiêu chuẩn, khắp nơi mọc đầy nhà cao tầng, xem trọng máy móc và khoa học kỹ thuật.
Vùng đất Huyết Tộc lại tràn ngập hơi thở cổ xưa, lâu đài ẩn hiện phía sau tàng cây, những khối đá lớn huyền bí, như bức tranh được vẽ ra từ truyện cổ tích.
Không chỉ Tiểu Tam kinh ngạc, mà Diệp Nhiên cũng tò mò bám lên tấm kính cửa sổ, ánh mắt sáng lấp lánh như trẻ nhỏ vừa phát hiện ra thứ thú vị.
“Tiểu Biên Biên, những lâu đài này nhìn thật đẹp nha! Chúng ta có thể vào ở không?” Diệp Nhiên tràn ngập mong chờ.
Khuynh Diễm hơi mở mắt, nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của hắn, tùy ý hỏi một câu: “Cậu thích cái nào?”
“Còn có thể chọn sao?” Hai mắt Diệp Nhiên như có mấy ngôi sao nhỏ bên trong: “Tôi chọn cái nào cũng được sao?”
“Ừ.”
Hắn muốn cái nào thì cô cướp... không phải, cô mua cái đó về cho hắn.
Làm thức ăn nhỏ của cô, cho hắn hết.
Không biết khi nào mới có thể cắn lần nữa, vừa ngọt lại vừa mềm...
Phải sớm nghĩ cách giảm bớt đau đớn mới được!
Trong đầu Khuynh Diễm phun tào đến loạn thất bát tao, nhưng ngoài mặt vẫn khép hờ mắt, lấy tư thái không màng thế sự nghỉ ngơi dưỡng thần.
Hắc Khuyển: [...] Làm màu cái quỷ! Một ngày nào đó nó sẽ để đại nhân vật nhìn thấu nội tâm cô!
Cao Viễn nghe xong đoạn đối thoại của Khuynh Diễm và Diệp Nhiên, cổ họng liền nghẹn lại.
Cô nghĩ cô là Nữ Vương sao? Muốn chỗ nào liền ở chỗ đó?
Có là Nữ Vương Huyết Tộc cũng không dám khoác lác như cô đâu!
Sau đó Cao Viễn nhìn thấy biểu cảm vui vẻ trên mặt Diệp Nhiên...
Cô nói khoác như vậy mà hắn cũng có thể tin?
Đúng là một người dám cho, một người dám chọn!
Thật sự không hiểu nổi!
Diệp Nhiên chọn đi chọn lại một lúc thì rầu rĩ than: “Tiểu Biên Biên, chỗ này nhiều lâu đài quá, tôi bị hoa mắt không chọn được nha.”
Khuynh Diễm nghĩ nghĩ, đưa ra giải pháp: “Vậy tôi đập bỏ hết những cái cậu không thích cho dễ chọn?” Triệt tiêu giảm đi số lượng, thế thì sẽ không hoa mắt nữa.
Diệp Nhiên: “...”
Tiểu Tam: “...”
Cao Viễn: “...”
Vừa đến nơi đã muốn ghi thù với toàn lãnh địa!
Hắc Khuyển: Giờ thì mọi người đều hiểu cảm giác của nó khi thảo luận với kí chủ rồi.
“Không cần làm vậy đâu Tiểu Biên Biên.” Diệp Nhiên lo lắng ngăn cản. Không nên vô cớ phá nhà người ta đâu.
Khuynh Diễm đang tính toán xem ném bao nhiêu lửa thì đủ thiêu rụi hết đống lâu đài này, nhưng lại nghe Diệp Nhiên không đồng ý.
“Vậy cậu từ từ chọn, không gấp.”
“Tiểu Biên Biên là tốt nhất!”
Diệp Nhiên dường như rất hào hứng, ríu ra ríu rít hỏi hết thứ này đến thứ khác, cứ cách hai câu lại khen Khuynh Diễm thật tốt thật tốt một lần.
Nếu một người chưa từng gặp qua cô, mà chỉ nghe lời nói của Diệp Nhiên, chắc chắn người ta sẽ cảm thấy Khuynh Diễm là người tốt nhất trong toàn vũ trụ này.
Cao Viễn ngồi phía trước thiếu điều trợn trắng mắt. Vừa bạo lực, vừa ăn nói ma quỷ, còn thích cắt... Tốt chỗ nào?
*
Hôm nay Vũ-mẹ-ruột thượng vị, đánh đổ Vũ-mẹ-kế.
Yên tâm, mẹ ruột không ngược con mình. Like like để mẹ ruột có thêm cơ bắp chiến đấu nha~