Két!
Xe đột ngột phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đất xẹt ra tia lửa.
Khuynh Diễm giơ tay ôm Diệp Nhiên lại, để hắn không theo quán tính ngã về phía trước.
Huyết Tộc xông đến bao vây tứ phía, khóa chặt mọi đường tiến lùi của xe, khí thế hung tợn bừng bừng hỏi tội.
“Loài người nham hiểm! Dám đi vào lãnh địa Huyết Tộc bọn ta, lại còn dám nghênh ngang lái xe!” Kẻ mặc quần áo trang trọng phía trước lớn giọng hô.
Khuynh Diễm cảm thấy có chút khó hiểu, cầm loa từ bên trong nói vọng ra ngoài: “Ở chỗ này lái xe sẽ phạm luật sao? Thì ra là cảnh sát giao thông. Phạt cái gì? Tước bằng lái hay phạt tiền?”
Cao Viễn: “...”
Huyết Tộc bên ngoài: “...”
Ai là cảnh sát giao thông? Cô nói ai là cảnh sát giao thông!
Bọn họ là tầng lớp quý tộc không cần nghề nghiệp vẫn giàu có! Là quý tộc không nghề nghiệp có hiểu không hả?
“Con người... con người thật đáng giận!” Huyết Tộc bên ngoài tức đến giọng đều run lên.
Nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tôn quý, muốn mắng cũng không biết phải mắng thế nào, cuối cùng chỉ nói được một câu duy nhất.
Con người thật đáng giận!
“Tôi hợp tác như vậy, có chỗ nào đáng giận? Cảnh sát giao thông ở Huyết Tộc đều kỳ lạ như vậy sao?” Khuynh Diễm hỏi Cao Viễn, nhưng vì đang cầm loa nên âm thanh vẫn vọng ra bên ngoài.
Cao Viễn: “...” Cô là thật sự không hiểu, hay là cố tình không hiểu?
“Tôi không phải cảnh sát giao thông!” Huyết Tộc bên ngoài tức giận hét lên.
Quá đáng! Loài người thật quá đáng!
“Ồ.” Khuynh Diễm tỏ vẻ đã hiểu.
Huyết Tộc ưỡn ngực ngẩng đầu, dáng vẻ như đang nói “hiểu là tốt“.
Khuynh Diễm chậm rãi hỏi tiếp: “Vậy cậu thuộc bộ phận quản lý môi trường, chạy xe dùng xăng gây ô nhiễm, nên đến phạt tiền sao?”
Đám Huyết Tộc: “...”
Loài người... loài người đúng là giống loài vô sỉ!
Huyết Tộc tức giận muốn chứng minh thân phận vô công rỗi nghề của mình, nhưng đều bị Khuynh Diễm mỉm cười gán cho họ nghề nghiệp vì cộng đồng, vì xã hội.
Hiện trường biến thành hỗn loạn khẩu chiến.
Diệp Nhiên thấy mọi người đang “trò chuyện vui vẻ”, hắn lại không biết nói gì, vì vậy mở balo nhỏ lấy ra một quyển sách, cúi đầu an tĩnh đọc.
Khuynh Diễm liếc mắt nhìn qua, thấy dáng vẻ hắn đọc sách đến cực kỳ ngoan ngoãn, không nhịn được vươn móng vuốt tới.
Diệp Nhiên bị nhéo nhéo mặt thì hơi nhíu mày, nhưng chỉ mới đọc được một nửa nên không thể ngắt ngang, hắn đành im lặng nhịn xuống.
Mà Khuynh Diễm chính là kiểu người được nước làm tới, Diệp Nhiên càng không phản kháng, cô sẽ càng động tay động chân quá đáng hơn.
Sờ một cái là sờ, sờ hai cái là sờ, vậy thì...
Sờ một trăm cái cũng là sờ, sờ nhiều lên!
Diệp Nhiên nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa, há miệng định nói gì đó, nhưng ngoài cửa xe lại chợt vang lên âm thanh va đập mạnh.
“Cô ra đây! Lúc nãy khí phách lắm mà, giờ lại trốn như rùa rụt cổ sao?”
Huyết Tộc la hét ồn ào suốt mấy phút đồng hồ đều không nghe Khuynh Diễm đáp trả, liền cho rằng mình đã thắng thế, lập tức kéo lại gần gây sự.
Cao Viễn muốn nói để hắn đi dàn xếp, nhưng lời còn kịp chưa thốt ra thì cửa xe phía sau đã “rầm” một tiếng đóng lại.
Cao Viễn: “...” Cô ra ngoài làm gì? Đánh nhau sao?
Cao Viễn trước giờ chỉ nhìn thấy Khuynh Diễm giở thủ đoạn chơi bẩn, chứ chưa từng tận mắt chứng kiến cô đánh nhau.
Một cô gái như cô, sao có thể đánh nổi nhiều Huyết Tộc như vậy?
Cao Viễn chuẩn bị tinh thần lát nữa sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng khi hắn đưa mắt nhìn ra ngoài...
Quyền cước cực kỳ hung tàn, Huyết Tộc còn chưa kịp nhấc tay đã bị đá bay! Đạp bay! Đấm bay! Tát bay! Cho đi tàu bay!
Khuynh Diễm từ đầu đến cuối đều cong môi mỉm cười, sau khi xử lý xong, cô chậm rãi nói: “Tổ tiên Huyết Tộc là dơi, cùng bay lượn một chút để tưởng nhớ tổ tiên.”
Cao Viễn thề, đời này hắn sẽ không bao giờ đối đầu Khuynh Diễm! Hắn là một con dơi hèn nhát, hắn không muốn nhớ tổ tiên!
Đám Huyết Tộc ôm nhau lăn lộn trên mặt đất.
Đây là con người đột biến từ đâu xuất hiện?
Không đúng!
Cô là Huyết Tộc!
Cuối cùng cũng có kẻ nhận ra dị thường, khi nãy cô ở trong xe, hoàn toàn không có mùi Huyết Tộc. Nhưng sau khi bị đánh một trận, liền phảng phất hơi thở đồng loại.
Đồ lừa gạt!
Khuynh Diễm phủi phủi tay. Cô không định đánh nhau, nhưng do bọn họ cản trở cô sờ sờ thức ăn nhỏ, là bọn họ thiếu phép tắc trước, không thể trách cô.
Đám Huyết Tộc nằm trên mặt đất, trang phục nhã nhặn cao quý dính đầy cỏ dại, vạt áo sang trọng rách toẹt thành hai mảng, sự quyền quý nhìn rất sống động đặc sắc.
Tách! Tách! Tách!
Tiếng chụp ảnh vang lên.
Huyết Tộc hai mắt trợn ngược nhìn camera đang chĩa về phía mình, biểu cảm kinh hãi hoảng hốt thành công đi vào máy ảnh.
Khuynh Diễm trơn tru chụp ảnh, sau đó chìa điện thoại về phía trước: “Quét mã kết bạn không?”
Giao diện app Dracula đập vào mặt.
Đám Huyết Tộc: “???” Cô nói cái gì? Kết bạn cái gì?!
Có ai rảnh rỗi đi kết bạn với kẻ đánh mình không!
Một Huyết Tộc vươn tay đến muốn cướp điện thoại trong tay Khuynh Diễm.
Sau đó chỉ thấy thân thể hắn “véo” một tiếng bay lên cao vút, đập xuống bãi cỏ xa xa.
Bất tỉnh nhân sự... không phải, là bất tỉnh huyết tộc sự.
Thủ phạm bên này lại nhẹ nhàng mỉm cười, lặp lại câu hỏi: “Quét mã kết bạn không?”
Đám Huyết Tộc vội vã móc điện thoại ra. Quét! Lập tức quét!
Bọn họ không muốn lần nữa tưởng nhớ tổ tiên!
Sau khi thành công kết bạn, Khuynh Diễm liền tạo một nhóm trò chuyện, thêm tất cả các Huyết Tộc vừa bị đánh vào.
Ting ting ting.
Tiếng tin nhắn liên tiếp vang lên, bọn họ nghi hoặc ấn mở hộp thoại.
[Ảnh.]
[Ảnh.]
[Ảnh.]
Một loạt ảnh được gửi vào nhóm, đủ mọi biểu cảm, đủ mọi sắc thái, cuối cùng là tin nhắn thân thiện chào mời.
[Đấu giá triển lãm ảnh, giá cả phải chăng, tâm trạng tốt bán lại ảnh gốc, tâm trạng không tốt đăng lên cho cộng đồng mạng chiêm ngưỡng.]
Đám Huyết Tộc: “...”
Não không kịp tải thông tin, mình... đang bị cô tống tiền sao?
Đây là thứ thao tác ma quỷ gì?
Huyết Tộc quan trọng nhất là sĩ diện và hình tượng cao quý. Có thể vứt hình tượng không chi tiền mua ảnh sao?
Đương nhiên không thể!
Cao Viễn nhìn Khuynh Diễm thảo luận gì đó rồi mới chậm rãi lên xe, liền tò mò hỏi: “Tô tiểu thư, cô kết bạn với bọn họ làm gì vậy?”
Hắn chỉ thấy Khuynh Diễm kết bạn, sau đó cô cầm điện thoại bấm, hắn không nghe được nội dung.
“Có nhóm trò chuyện, anh muốn vào không?” Khuynh Diễm huơ huơ màn hình điện thoại.
Cao Viễn nhìn thấy tên nhóm “Triển Lãm Ảnh Nghệ Thuật”, cũng không đoán được gì.
Nhưng chợt nhớ đến con vịt cạp cạp lắm lời, trực giác sinh tồn lập tức trỗi dậy: “Ha ha... không cần, mọi người cứ trò chuyện vui vẻ đi.”
“Ồ.” Giọng nói Khuynh Diễm có chút tiếc nuối, sau đó lại tươi cười: “Không sao, rồi anh sẽ được vào nhóm khác.”
Cao Viễn: “...” Nhóm gì?
Nhóm “Bay liệng tưởng nhớ tổ tiên” sao?
Hắn thật sự không cần đâu!
*
Vũ: Mấy hôm nay bão to, ở chỗ các bạn có bị ảnh hưởng không? Các bạn có ổn không? Mong bão sớm qua đi, mong các bạn và gia đình đều bình an nha. ♡