“Và bây giờ, buổi đấu giá của chúng tôi xin được phép bắt đầu!” Huyết Tộc đứng trên sân khấu, gõ vang chiếc búa gỗ, âm thanh thông báo vang khắp toàn trường.
Khuynh Diễm lười nhác tựa lưng vào ghế, bên cạnh cô là Cao Viễn đang hóng chuyện.
Cao Viễn người này cũng rất thần kỳ, lần đó bị cô đánh đến thảm, còn bị cô nhốt cả tuần.
Nhưng thân vương Ethelbert vừa đến chuộc thân cho hắn, một ngày sau hắn đã hi hi ha ha quay lại tìm cô.
Sự tò mò ăn sâu vào bản tính Cao Viễn, hắn nghe quản gia nói, thân vương Ethelbert đã đưa toàn bộ đất đai ở lãnh thổ phía Đông cho Khuynh Diễm.
Hắn đến là muốn hỏi cô, bí quyết nào để lừa được lão cha hắn, hắn muốn học một chút.
Khuynh Diễm yêu cầu hắn tìm cho cô người tên Lâm Đông Anh, thì cô mới hướng dẫn hắn.
Cao Viễn đương nhiên là đồng ý.
Sau đó, hắn nghe Khuynh Diễm kể lại, cô không hề lừa thân vương Ethelbert, là tự ông đem khế đất tới đưa cho cô, nói cô hãy thả con trai ông về nhà.
Khuynh Diễm chỉ muốn nhốt Cao Viễn vài ngày cảnh cáo, rồi sẽ tự động thả hắn ra, cô không muốn uy hiếp thân vương. Cô là người có nguyên tắc, nên đã kiên định từ chối.
Nhưng thân vương Ethelbert cứ muốn cô nhận, cô khó xử khổ sở cắn răng cất nguyên tắc sang một bên, nhận lấy thôi.
Cao Viễn: “...”
Nghe như đang kể chuyện huyền huyễn.
Cô không uy hiếp thì cha hắn đưa tiền chuộc làm gì? Cha hắn bị rảnh sao?
Bịa chuyện thì cũng phải hợp lý một chút chứ, cô như vậy là đang vũ nhục trí thông minh của hắn!
Sau đó vài ngày, Cao Viễn cảm thấy hình như trí thông minh của hắn thật sự xảy ra vấn đề, bởi vì hắn bắt đầu tin tưởng câu chuyện huyền huyễn của Khuynh Diễm...
Có thể không tin được sao? Trước đây hắn tiêu tiền, cha hắn đều mắng hắn ăn chơi lêu lỏng.
Nhưng hiện tại hắn vừa nói tiền mình bị Khuynh Diễm lừa hết rồi, cha hắn liền đưa thêm tiền cho hắn, còn trong sáng ngoài tối ám thị hắn không được tiêu số tiền này, mà phải đưa cho Khuynh Diễm tiêu.
Cao Viễn: “???”
Ba ba, rốt cuộc ai mới là con ruột ngài?
Hôm nay Cao Viễn mang Khuynh Diễm đến sàn đấu giá, là để mua Lâm Đông Anh.
“Cô có thấy gia tộc bên kia không?” Cao Viễn kín đáo chỉ tay, bát quái: “Đó chính là dòng họ Jarden, có tham vọng rất lớn với ngôi Vương, ứng cử viên lớn nhất là Reynold Jarden.”
Khuynh Diễm cảm thấy cái tên này khá quen, nghĩ nghĩ một lúc mới nhớ ra: “Khâu Thương?”
“Cô biết tên Á Đông của hắn sao? Cô từng gặp qua Khâu Thương?” Cao Viễn ngạc nhiên.
“Đâu chỉ gặp, tôi còn làm việc tốt giúp đỡ hắn.” Ném hắn vào Viện Nghiên Cứu, để hắn rèn luyện thân thể, cô quả thật là người tốt!
Cao Viễn: “...” Chơi chung bao lâu nay, cô chưa từng giúp đỡ mình mà lại đi giúp Khâu Thương? Quá thất vọng về tình chiến hữu này!
Cao Viễn oán thầm, nhưng tinh thần bát quái vẫn hừng hực, tiếp tục chỉ sang nhóm khác: “Bên kia là gia tộc Batmuy, họ cũng nhắm tới ngôi Vương, nhưng nội bộ tranh đấu rất gay gắt, không đoàn kết như Jarden.”
“Ba đại gia tộc lâu đời, chỉ có Holbrick nhà tôi là không tranh quyền lực, sống tử tế thanh cao.” Cao Viễn nói một vòng thì bắt đầu mèo khen mèo dài đuôi.
Khuynh Diễm nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi lại nghe nói là do thế hệ trẻ Holbrick không ai có đủ năng lực, không thể đảm đương nổi ngôi Vương.”
Cao Viễn: “...” Ai nói với cô? Đó là nói bậy!
“Là do tôi đam mê nghiên cứu nên mới không phân tranh. Chứ thật sự tôi không kém bọn họ!”
“Ồ, vậy sao?” Khuynh Diễm gật đầu suy ngẫm, hỏi: “Thế Cao tiên sinh đã tìm được cách hóa giải thuốc khống chế chưa? Máu nhân tạo đã có tiến triển chưa?”
Cao Viễn: “...” Hắn không muốn nói chuyện nữa.
Qua một thời gian quan sát, Khuynh Diễm phát hiện Cao Viễn chỉ là gà mờ trong giới nghiên cứu.
Khả năng của hắn hoàn toàn không dùng được, máu nhân tạo hắn làm vô cùng khó uống, càng không cần bàn đến chuyện chế tạo thuốc hóa giải.
Thiên phú của hắn không phải nghiên cứu, mà là khoác lác!
“Sau đây chính là mặt hàng được mong đợi nhất hôm nay...” Huyết Tộc chủ trì dừng lại, thần bí đè ép giọng, sau đó bất chợt hô to hai chữ như sấm nổ làm cả căn phòng giật bắn lên: “Huyết nô!”
“Xin mời tất cả vỗ tay! Vỗ tay!” Tiếng sấm lại nổ thêm một lần nữa.
Các Huyết Tộc: “...” Dẫn chương trình đấu giá thôi mà, có cần khoa trương tới vậy không?
Huyết Tộc chủ trì không hề cảm thấy phong cách của mình có vấn đề, vẫn đứng trên sân khấu hô to “vỗ tay đê”!
Rèm che phía sau được vén sang hai bên, đội ngũ bên trong kéo ra một chiếc lồng sắt cỡ lớn nhốt khoảng mười người, có nam có nữ, dung mạo đều thuộc hàng thượng thừa.
Huyết Tộc địa vị càng cao càng xem trọng nghi thức, đồ ăn phải đẹp mắt mới thể hiện được vị thế của chủ nhân.
“Huyết nô được đem ra đấu giá, không chỉ cần đẹp, mà còn phải sạch sẽ.” Cao Viễn giải thích: “Sạch sẽ ở đây nghĩa là chưa từng bị Huyết Tộc khác cắn qua. Huyết Tộc thuần chủng rất để ý lần đầu tiên của huyết nô là do ai cắn, giống như...”
Cao Viễn ngậm mỏ, không nói tiếp nữa.
“Giống như cái gì?” Khuynh Diễm khó hiểu nhìn hắn.
“Ha ha... không có gì.” Cao Viễn cười gượng gạo. Vị thành niên, biết tới đó là được rồi.
Khuynh Diễm: “...”
Mặc dù cô cảm thấy mình không hề có sở thích bát quái, nhưng mấy đứa nói chuyện một nửa ém lại một nửa, chính là mấy đứa ngứa đòn!
Thà câm mồm ngay từ đầu, chứ đừng ăn nói chọc cho người ta đánh!
Có lẽ Cao Viễn bị đánh quá nhiều nên đã hình thành trực giác nhạy bén, hắn nhận ra Khuynh Diễm muốn đánh hắn, nên nhanh chóng chỉ lên sân khấu dời sự chú ý của cô: “Tô tiểu thư, đó là người cô đang tìm đúng không?”
Khuynh Diễm không chắc lắm: “Cướp về... không phải, mua về rồi xác nhận lại.”
Cao Viễn: “...” Đừng tưởng hắn không nghe cô vừa nói cướp nhé!
Cao Viễn sợ Khuynh Diễm giở thói lưu manh cướp người của sàn đấu giá, sau đó hắn bị cô vạ lây lên Hội Đồng Huyết Tộc chịu tội, nên rất khí khái hào phóng mua người tặng cô.
Người đàn ông khoảng hai mươi lăm tuổi, thẳng tắp cao gầy đứng giữa sân khấu, trên gương mặt tiều tụy không che giấu oán hận ngập trời.
Loại huyết nô này chính là loại được Huyết Tộc tranh giành nhất, bởi vì hắn khơi dậy bản tính thích chinh phục của Huyết Tộc.
“Một trăm huyết châu.” Huyết Tộc rục rịch giơ bảng.
Huyết châu là đơn vị tiền tệ của lãnh địa này.
“Hai trăm huyết châu.”
“Ba trăm huyết châu.” Các Huyết Tộc khác cũng lần lượt giơ bảng.
“Bốn trăm huyết châu.”
“Một ngàn huyết châu!” Huyết Tộc tóc đỏ ngồi ở trung tâm lớn giọng hô, toàn trường lập tức chìm vào im lặng.
Farrer đã muốn thì tặng cho hắn luôn đi.
Farrer không phải đại gia tộc, nhưng trong đấu giá không ai muốn va chạm với hắn, bởi vì hắn làm mọi người thấy phiền.
Hắn có thói quen cắn chết không nhả, để giành được nô lệ, hắn có thể làm rất nhiều chuyện bệnh hoạn!
Các Huyết Tộc khác không phải sợ hắn, mà là họ lười tranh đoạt với hắn, quá hạ thấp chính mình.
Cao Viễn một tay vuốt tóc, một tay giơ bảng: “Hai ngàn huyết châu.”
Lần này thì cả phòng vang lên tiếng hít khí lạnh, sau đó ai nấy thi nhau căng mắt vểnh tai, kịch hay tới rồi!
Cao Viễn cũng vô liêm sỉ không thua gì Farrer.
Farrer trừng mắt, lớn giọng không chịu thua: “Ba ngàn huyết châu!”
Cao Viễn kéo cao cổ áo khiêu khích: “Bốn ngàn huyết châu!”
Farrer đập một tay lên thành ghế: “Năm ngàn huyết châu!”
Cao Viễn dứt khoát đập hai tay lên thành ghế để áp đảo: “Sáu ngàn huyết châu!”
Farrer đập hai tay kèm một chân lên thành ghế.
Cao Viễn đập hai tay hai chân lên luôn!
Farrer đứng phắt dậy, trong một khoảnh khắc, Khuynh Diễm có cảm giác hắn sẽ đập luôn đầu lên ghế để áp đảo Cao Viễn.
Nhưng cũng không có, hắn chỉ đứng dậy để cao hơn Cao Viễn.
Cao Viễn cũng không chịu thua, dứt khoát trèo lên đứng luôn trên ghế, show ra chiều cao vượt trội của mình.
Các Huyết Tộc: “...”
Khuynh Diễm: “...”
Đột nhiên không muốn để người khác biết cô đi chung với tên thiểu năng này.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, bởi vì thủ hạ của Farrer trèo lên đứng trên ghế, hùng dũng bế Farrer lên, làm hắn cao hơn Cao Viễn một khúc!
Thế nên, Cao Viễn cúi đầu, nháy nháy mắt ra hiệu Khuynh Diễm.
Sau đó, toàn bộ Huyết Tộc trong khán phòng lập tức đồng loạt bắn ánh nhìn vèo vèo về phía cô. Sâu trong mắt như đang phát ra một câu, “à thì ra cô cũng trẻ trâu một nhóm với mấy đứa này“.
Khuynh Diễm: “...” Mẹ!