Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 236: Chương 236: Huyết Mạch Tương Liên (19)




Cuộc chiến trẻ trâu cuối cùng cũng kết thúc.

Tình cảnh lúc đó diễn ra thế này...

Thiếu nữ bình tĩnh ngồi trên ghế dựa, trước ánh mắt đủ loại cảm xúc của mọi người... khụ, mọi Huyết Tộc, cô ung dung giơ tay, tung ra một câu không ai dám tiếp lời.

“Một trăm vạn huyết châu.”

Quần chúng vây xem: “...” Tiếp lời là phải ra giá cao hơn cô, có thần kinh mới tiếp lời!

Nhìn đi, đến thằng điên Farrer cũng phải ngậm mỏ lại.

Một trăm vạn huyết châu là số tiền đủ để ăn no mặc ấm mấy chục năm.

Có ai lại dùng nhiều gia sản như vậy chỉ để mua huyết nô? Mà huyết nô này còn không phải loại có nhóm máu quý hiếm.

Các Huyết Tộc nhìn chằm chằm Khuynh Diễm, trong đầu cùng đưa ra một kết luận: Cô gái này mới là kẻ thần kinh chúa ở đây!

“Một trăm vạn huyết châu...” Khuynh Diễm dừng lại, chậm rãi nói tiếp: “Của Cao Viễn, không phải của tôi.”

Các Huyết Tộc đồng loạt chuyển mắt nhìn đứa trẻ trâu đang đứng trên ghế so chiều cao: Vậy Cao Viễn mới là thần kinh chúa?

Cao Viễn: “...” Không, hắn không biết gì cả.

Đều là cô tự chủ trương.

Nhưng mà...

Khí phách nha!

Đập xuống một câu, liền làm cho tên Farrer bố láo kia ngậm miệng lại.

Lo không đủ tiền sao? Không sợ, cha hắn có rất nhiều tiền, dư sức bao!

Trước đây hắn còn sợ bị ông đánh nên không dám chơi quá liều, nhưng giờ đã có tiểu đồng bọn Khuynh Diễm làm lá chắn, ông sẽ không trách phạt hắn.

Farrer bên kia được thủ hạ đỡ xuống đất, hướng đến Cao Viễn giậm chân một cái, bày tỏ sự phẫn nộ.

Cao Viễn giơ tay hất hất tóc, dáng vẻ cực kỳ khoe mẽ.

Hắn định mỉa mai Farrer vài câu, nhưng Khuynh Diễm lại như gió lốc ùa qua, túm lấy hắn, kéo tới quầy, ký tên, đóng dấu, lấy hàng, ra về.

Một loạt động tác ồ ạt nối tiếp, nhanh đến mức đến thời gian thở Cao Viễn còn không có, cười nhạo Farrer chỉ là giấc mộng viển vông.

Tiểu đồng bọn hôm nay bị sao vậy? Bình thường không phải thích chơi đùa lắm sao?



“Tiểu Biên Biên sắp về chưa?” Diệp Nhiên nằm úp sấp lên bàn ăn, rầu rĩ hỏi.

“Chắc là sắp rồi.” Tiểu Tam khó xử khuyên nhủ: “Diệp thiếu gia, hay là cậu ăn trước đi.”

Đại tỷ cũng có ăn được thức ăn của con người đâu, vậy mà Diệp thiếu gia cứ phải đợi cô ngồi cùng bàn mới chịu ăn cơm.

Mấy người này thật sự quá kỳ quái!

Tiểu Tam không hiểu.

“Cô ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi.” Diệp Nhiên rầu rĩ kéo kéo màn hình điện thoại.

Từ ngày chuông thánh nhận hắn làm chủ nhân, cô không ở cạnh hắn nhiều nữa.

Biết vậy đã không làm chủ nhân nó.

Chuông thánh: “...”

Rốt cuộc chủ nhân của nó còn có thể thiếu tiền đồ đến mức nào?

Ngoài cửa vang lên tiếng động, Diệp Nhiên nhanh chóng đứng dậy, vui vẻ chạy ra đón: “Tiểu Biên Biên về rồi! Tôi đợi cô rất... Người này là ai?”

Diệp Nhiên khựng lại, nhìn ra sau lưng Khuynh Diễm.

“Là người mà tôi dùng một trăm vạn huyết châu để mua ở sàn đấu giá huyết nô đó.” Cao Viễn ló đầu ra, muốn kể lại màn đấu giá kịch tích đẫm máu của hắn và Farrer.

Nhưng Diệp Nhiên đã nhíu mày hỏi trước: “Vậy tại sao anh dẫn người đến đây?”

“Đương nhiên là tặng cho Tô tiểu thư rồi! Thế nào? Thấy tôi hào phóng không?” Cao Viễn ngẩng mặt tự hào.

Diệp Nhiên không trả lời, nhưng ánh mắt kia như đang bắn ra một chữ “KHÔNG” to tướng!

Cao Viễn: “...” Đừng tưởng cậu là huyết nô của Tô tiểu thư thì tôi không dám làm gì cậu!

“Sắp xếp một căn phòng cho hắn.” Khuynh Diễm phân phó Tiểu Tam.

“... Đại tỷ thấy ở đâu thì thích hợp?” Người này là huyết nô mới, thái độ Đại tỷ lại không rõ ràng, Diệp thiếu gia còn chưa thất sủng, Tiểu Tam không dám tự ý phán đoán.

Khuynh Diễm suy nghĩ một chút: “Ở gần phòng tôi đi.”

Lâu đài lớn như vậy, ở quá xa mỗi lần bàn bạc sẽ tốn thời gian di chuyển.

Khuynh Diễm nói là ở gần phòng cô, nhưng Tiểu Tam lại suy một ra ba, sắp xếp cho Lâm Đông Anh ở ngay bên cạnh phòng cô.

Một tháng sau đó Diệp Nhiên đều không nói chuyện với hắn.

Tiểu Tam: “...” Hắn đã làm gì sai? Hắn ở giữa cũng khó xử lắm đó!

Lâm Đông Anh là học trò xuất sắc nhất của cha nuôi nguyên chủ, ông rất yêu thương hắn.

Nhưng Khuynh Diễm cứu hắn cũng không phải vì giao tình liên quan tới cha Tô, mà là cô có việc cần dùng hắn.

Lâm Đông Anh am hiểu nghiên cứu y học, cô muốn hắn tìm hiểu bí mật về máu của Diệp Nhiên.

Tuy Diệp gia đã rớt đài, nhưng Viện Nghiên Cứu vẫn còn đó, Diệp Nhiên tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm, cô phải tranh thủ thời gian tra rõ nguyên nhân.

Ngoài ra, cô chuộc thân cho Lâm Đông Anh còn bởi vì...

Máu nhân tạo Cao Viễn làm quá tệ! Chẳng khác gì uống rơm uống rạ!

Phải tìm một người khác làm ra hương vị tốt hơn, nếu không cô sợ hãi, sợ mình trong lúc nóng giận sẽ thật sự đập chết Cao Viễn!

Dù gì thân vương Ethelbert cũng đã tặng cô rất nhiều đất đai, đánh ch... khụ, đánh con phải nhìn mặt cha.

Trọng điểm là đánh chết rồi lỡ người ta đòi đất lại thì sao?



Lâm Đông Anh căm hận Viện Nghiên Cứu, bởi hắn biết một sự thật.

Viện Nghiên Cứu giết Tô gia, không phải vì Tô gia che giấu nuôi dưỡng Tô Khuynh Diễm, mà là vì bọn họ muốn cướp thành quả nghiên cứu của Tô lão sư và Lâm Đông Anh.

Bọn họ chỉ trùng hợp phát hiện Tô Khuynh Diễm là Huyết Tộc, nên phát lệnh xử tử Tô gia. Sau đó, lập tức đến lượt Lâm Đông Anh bị vu oan hãm hại.

Lâm Đông Anh sớm đoán được, nên đã đem thành quả nghiên cứu bỏ trốn, chỉ là cuối cùng hắn lại xui xẻo rơi vào tay Huyết Tộc, trở thành huyết nô bị đem ra buôn bán.

Khi thấy Khuynh Diễm còn sống, hắn rất vui mừng.

Dù cô là Huyết Tộc, thì cô vẫn là con gái bảo bối mà thầy hắn yêu thương nhất.

Hơn nữa cô còn cứu hắn, lại đưa cho hắn tài liệu thuốc khống chế của Viện Nghiên Cứu.

Lâm Đông Anh ngày đêm không ngừng nghỉ đâm đầu vào dự án, đến ăn cơm cũng không ra khỏi phòng, mỗi ngày đều là Tiểu Tam đem thức ăn vào cho hắn.

Khuynh Diễm muốn bàn bạc với hắn, cũng phải đi vào tận phòng tìm hắn.

Thật sự khác hoàn toàn với Cao Viễn, miệng nói đam mê nghiên cứu, nhưng địa điểm ở nhiều nhất là party nhà bạn bè.

——

Diệp Nhiên ôm chăn nằm xuống, ngước mắt nhìn Khuynh Diễm: “Tôi buồn ngủ rồi.”

“Vậy cậu ngủ đi.” Nói với ta làm gì? Muốn ta hát ru cho mi hay đọc truyện cổ tích cho mi?

“Nhưng Tiểu Biên Biên đi ra đi vào như thế, tôi không ngủ được, sẽ giật mình nha.” Diệp Nhiên vô cớ gây sự. Hắn muốn cô chỉ ở cùng hắn!

Khuynh Diễm hơi suy nghĩ: “Vậy tối nay tôi sang phòng bên cạnh ngủ.” Không đi ra đi vào, không làm ồn đến mi.

“Phòng bên cạnh” trong lời của Khuynh Diễm là phòng bên cạnh Diệp Nhiên, đó là phòng cô.

Nhưng “phòng bên cạnh” trong cách hiểu của Diệp Nhiên là phòng bên cạnh Khuynh Diễm, đó là phòng Lâm Đông Anh.

“Không được! Tôi không đồng ý!” Diệp Nhiên đột ngột ngồi bật dậy, lời nói vừa nhanh vừa gấp, âm lượng cũng tăng vọt lên.

Hắn vừa dứt lời, đèn trong phòng lập tức “xẹt” một tiếng rồi tắt ngóm.

Cả lâu đài đều theo sau “xẹt xẹt xẹt”, trong vòng năm giây tất cả chìm trong tối tăm mịt mù.

Cảm xúc Diệp Nhiên chấn động mạnh, chuông thánh bị hắn dọa hết hồn, lỡ làm đứt cầu dao điện.

Khuynh Diễm: “...”

Khuya rồi còn kiếm chuyện cho ta dọn dẹp, chủ tớ hai đứa này cố ý đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.