Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 249: Chương 249: Huyết Mạch Tương Liên (25)




Khâu Thương ném ấm trà xuống đất, tiếng loảng xoảng vang lên khiến người hầu trong dinh thự sợ hãi cúi đầu.

Khâu Thương muốn phát động chiến tranh, hắn hận loài người.

Nếu không phải bọn họ tiêm thuốc khống chế vào cơ thể hắn, thì hắn cũng không ra nông nỗi như hôm nay, mà cha hắn cũng không chết!

Tất cả các đại gia tộc đều ủng hộ hắn khai chiến, ngay cả kẻ đối đầu Jarden như Batmuy cũng chịu hợp tác, duy chỉ riêng Holbrick, lại kiên quyết đứng ngoài cuộc.

Holbrick chết tiệt, chắc chắn là muốn ngồi mát ăn bát vàng!

Nếu phe Huyết Tộc chiến thắng, thì Holbrick sẽ không cần hao binh tổn tướng mà vẫn được hưởng lợi ích.

Còn nếu phe Huyết Tộc thua cuộc, thì Holbrick vẫn có thể toàn vẹn rút lui.

Chuyện có lợi như vậy ai cũng muốn làm, trong Hội Đồng đang có vài gia tộc rục rịch, dự tính ngồi ngoài hưởng phúc như Holbrick.

Còn có Tô Khuynh Diễm, đứa con gái đẩy hắn vào Viện Nghiên Cứu, sau đó sát hại cha hắn!

Nếu không phải Ethelbert Holbrick năm lần bảy lượt đứng ra bảo vệ cô, hắn đã sớm bắt cô gánh chịu trừng phạt!

Khâu Thương ôm đầu ngồi xuống ghế, não hắn bị tổn thương nên cảm xúc rất dễ kích động, là do Hứa Vân tiêm thuốc vào cơ thể hắn.

Cô ta còn là người chính tay nổ súng bắn chết cha hắn, nhưng hắn không giết Hứa Vân.

Hắn chỉ nhốt cô ta lại, hắn muốn để cô ta tận mắt chứng kiến, ngày mà toàn bộ đồng loại của cô ta gánh chịu diệt vong!



Hội Đồng Huyết Tộc ban hành một điều lệ, những gia tộc không tham gia chiến tranh sẽ bị tước tư cách quý tộc, giáng làm tầng lớp thường dân, giao lại binh lực và tài lực cho Hội Đồng.

Điều lệ này cũng không biết do tên phê thuốc nào đề nghị, đây không phải chế độ quân chủ chuyên chế cổ đại, nơi mà quần thần đều tuân theo lệnh vua.

Đây là thế giới Huyết Tộc, nói chuyện bằng máu tươi và bạo lực, động đến quyền lợi thì chắc chắn sẽ đổ máu.

Phía loài người vẫn đang không ngừng biểu tình, phía Huyết Tộc lại còn bùng lên nguy cơ nội chiến.

Lần đầu tiên chứng kiến một thế giới hỗn loạn tới mức này, Hắc Khuyển sợ đến ngày ngày đều khóc thét.

Xong rồi xong rồi!

Cục diện bị quậy đến tanh bành hết đường cứu rồi! Nguyện vọng thất bại là cái chắc rồi! Kỳ này nó và kí chủ tiêu đời rồi!

Nhưng Khuynh Diễm vẫn rất bình tĩnh, cô đề nghị thân vương Ethelbert phân chia lãnh thổ với Hội Đồng Huyết Tộc.

Những gia tộc nào muốn tham chiến thì ở lại phía Tây, những gia tộc nào không muốn thì đi sang phía Đông sinh sống.

Phía Đông này là phần đất mà trước đây thân vương Ethelbert đã đưa cho Khuynh Diễm.

Cô sẽ không thu thuế, cho phép người dân đến ở tự do, có tiền thì mua đất, không có tiền? Không sao, ký hợp đồng làm thuê trừ nợ.

Sau khi cân nhắc, thân vương Ethelbert đem đề nghị này lên thảo luận với Hội Đồng.

Nội chiến sẽ gây thiệt hại cho toàn bộ Huyết Tộc, thân vương Ethelbert không thích chiến tranh, còn Hội Đồng thì không muốn chịu thiệt hại, họ sợ lỡ mất thời cơ xâm chiếm loài người.

Phân chia lãnh thổ là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Khâu Thương không đồng ý, hắn nghĩ khi hắn giành được chiến thắng trở về, thân vương Ethelbert sẽ kéo binh đến đòi hắn chia lợi ích.

Khâu Thương yêu cầu ký huyết thệ.

Huyết thệ chính là tà ma, ai làm trái lời thề sẽ bị trừng phạt. Động vào huyết thệ, chắc chắn sẽ có chết chóc.

Thân vương Ethelbert không muốn ký, nhưng Khâu Thương một mực ép buộc, cuối cùng vì để tránh nội chiến, hai bên phải cùng ký huyết thệ.

Từ đây hai miền Đông — Tây không còn liên hệ, thành quả chiến thắng tự hưởng thụ, hậu quả thua cuộc cũng tự gánh chịu.

Một tháng sau, chiến tranh bùng nổ, vì nội bộ loài người chỉ lo biểu tình nên không kịp ứng phó.

Huyết Tộc thừa thắng xông lên, sau một năm khói lửa liên miên, cuối cùng giết hết người ở Viện Nghiên Cứu, chôn vùi công thức thuốc khống chế, giành được chiến thắng toàn cuộc.

Khâu Thương lập đại công, theo kịch bản trở thành Vương của Huyết Tộc.



Miền quê phía Đông yên bình, không có bao nhiêu lâu đài, chủ yếu là nhà cửa và ruộng vườn nối tiếp nhau, trong không khí tràn ngập hương thơm dân dã.

Thiếu niên nắm tay thiếu nữ đi trên con đường nhỏ, ánh mắt cứ cách năm giây lại nhìn về phía cô.

Hôm nay Khuynh Diễm hôn hắn, đã rất lâu rồi cô mới chủ động hôn hắn.

Diệp Nhiên cảm thấy vui vẻ, vui vẻ đến mức gương mặt không thể giấu đi nụ cười.

Khuynh Diễm giơ tay đỡ trước trán hắn, đầu hắn đập vào bàn tay cô, giật mình phát hiện ngay trước mặt là cột điện.

Diệp Nhiên xấu hổ lùi lại: “Cảm ơn Tiểu Biên Biên.”

“Đi đường thì tập trung vào.” Khuynh Diễm nhắc nhở.

“Tiểu Biên Biên, đưa tay cho anh xem, có đau không?” Diệp Nhiên xoa xoa bàn tay cô.

“Không đau.” Tuy nói không đau, nhưng Khuynh Diễm vẫn không rút tay ra, để tùy ý hắn xoa xoa, lại còn đưa lên miệng thổi thổi.

Cô muốn sở hữu Diệp Nhiên, nhưng cô lại không muốn gỡ bỏ bức tường phòng vệ của mình.

Khuynh Diễm nghĩ mình làm được, nhưng lần đầu tiên trong đời, xuất hiện một chuyện khiến cô thấy khó khăn.

Cô không thể che giấu Diệp Nhiên, bởi vì hắn quá nhạy cảm, hắn cứ như đọc được mọi cảm xúc của cô.

Dù cô đối xử với hắn tốt đến đâu, hắn đều cảm nhận được sự xa cách trong lòng cô.

Sở hữu hắn và thích hắn, hai chuyện này phải cùng đồng hành. Nếu không thích hắn mà cứ cố chấp giữ lấy hắn, sẽ làm hắn và cô đều mệt mỏi.

Cô không thích hắn, vậy thì phải từ bỏ mong muốn sở hữu hắn. Trên đời này, có một số thứ là tất yếu, không thể quá tham lam.

Khuynh Diễm lần đầu học được sự phức tạp của tình cảm, quyết định từ bỏ mong muốn sở hữu Diệp Nhiên.

Thế giới hiện tại quá hỗn loạn nên tạm thời cô sẽ tiếp tục bảo vệ hắn, nhưng chờ sau khi ổn định lại, cô sẽ sắp xếp tốt cho hắn rồi rời đi.

Vì đã suy nghĩ thông suốt, nên thái độ Khuynh Diễm khá hòa hoãn, mà cô như vậy, Diệp Nhiên liền nghĩ cô không còn giận hắn nữa.

Gần đây hắn rất vui vẻ tươi sáng, cũng từ bỏ việc cắn cô.

Hắn chỉ cắn cô khi hắn sợ hãi cô rời khỏi hắn, hắn từ bỏ, chứng minh hắn cảm thấy an toàn.

Nhưng con lai hỗn huyết đã động vào máu, không thể quay về lối ăn uống sinh hoạt như con người, từ đây đến cuối đời, Diệp Nhiên phải liên tục uống máu.

Thỉnh thoảng Khuynh Diễm nhìn thấy ánh mắt hắn hướng về mấy chiếc bánh kem.

Hắn thích ăn đồ ngọt, hiện tại lại không thể ăn.

Nếu đã thích đồ ngọt như vậy, lúc đó cần gì liều mạng uống máu cô?

“Tô tiểu thư, chỉ còn cách cửa hàng có hai bước chân thôi! Cô không đi vào mà đứng đây làm gì? Cản đường khách sao?” Cao Viễn mở cửa kính, ló đầu ra hỏi.

Sáng sớm đã đứng trước cửa hàng người ta nắm tay nắm chân!

Làm gì? Show ân ái chắc?

“Ai là chủ nơi này?” Khuynh Diễm mở miệng liền đi vào trọng tâm.

Cao Viễn nháy mắt liền cười hì hì: “Cô là chủ, cửa hàng của cô, cô thích đứng bao lâu thì cứ đứng. Hay là cô muốn ngồi không? Tôi xếp thêm mấy cái ghế cho hai người ngồi.”

Khuynh Diễm không mặn không nhạt đáp trả: “Đây là lý do anh không được làm quản lý.”

Cao Viễn: “...” Hiếp người... hiếp Huyết Tộc quá đáng!

Ngày trước hắn ký khế ước làm nhân viên của cô, về đây liền bị cô sai sử không công!

Hắn về mách lão cha hắn, ông lại nói hắn “lớn rồi, ngu thì chịu“.

Nghe đi! Đây là lời cha ruột nói sao?

Như vậy còn chưa đủ, cô mở cửa hàng bán máu nhân tạo, quản lý cửa hàng là Lâm Đông Anh, còn Cao Viễn hắn chỉ là nhân viên quèn!

Một thân vương đẹp trai như hắn lại là nhân viên quèn!

Trời xanh phẫn nộ!!

Lịch lãm ưu tú như hắn, ít nhất cũng phải được thuê ngồi ngai Vương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.