Khuynh Diễm mở cửa hàng kinh doanh máu nhân tạo, là bởi vì Diệp Nhiên.
Nói đúng hơn là sau nhiều lần thấy hắn lén lút xem hình bánh kem, cô đã nhờ Lâm Đông Anh tìm cách đổi vị máu nhân tạo.
Đầu tiên là mùi trái cây, sau đó bắt đầu đến các loại đồ ngọt, để thay đổi hương vị cho Diệp Nhiên.
Nhưng số lượng làm ra rất nhiều, một mình Diệp Nhiên uống không hết, nên cô mới mở cửa hàng bán máu.
Cái nào Diệp Nhiên thích thì giữ lại dùng. Cái nào Diệp Nhiên không thích thì đem bán đi.
Cao Viễn: “...” Thế giới này là để xoay quanh huyết nô nhà cô sao?
Khách hàng mà biết tư tưởng bán thức ăn thừa của cô, đảm bảo không ai đến ủng hộ!
—
Mấy hôm nay Khuynh Diễm lại nhận được loại thư màu hồng phấn nồng nặc mùi nước hoa.
Mỗi ngày đều đặt thư trước cửa nhà cô, mỗi ngày Khuynh Diễm đều không mở ra đọc đã đốt đi.
Dường như người gửi thư tức điên lên rồi, dòng ký gửi bên ngoài từ “Thân gửi Tiểu Diễm của anh” đã đổi thành “Không đọc cái này cô sẽ hối hận cả đời”!
Khuynh Diễm vẫn không đọc, tiếp tục đốt.
Sau đó dòng ký gửi liền lần lượt biến thành:
“Không đọc cái này cô sẽ ở lại lớp!”
“Không đọc cái này cô sẽ không phải con ruột cha mẹ cô!”
“Không đọc cái này thế giới sau cô sẽ yêu tôi!”
Khuynh Diễm: “Bệnh thần kinh!”
Tiếp tục đốt.
Tưởng nguyền rủa là có hiệu lực sao? Trò trù ẻo trẻ trâu này, còn khuya mới hù được cô!
Người phía sau nghẹn đến bùng nổ rồi, ném ra luôn họ tên in hoa to đùng ĐƯỜNG CẨN trên bìa thư.
Khuynh Diễm vẫn không nao núng đốt sạch.
Đường Cẩn: “...” Mẹ nó! Cô chắc chắn là cố ý chọc hắn tức chết!
—
Người đàn ông bấm chuông lịch sự chờ, nhã nhặn đi theo Tiểu Tam vào trong nhà.
Tiểu Tam vừa lui ra, người đàn ông tao nhã này lập tức phóng tới sau ghế.
Loảng xoảng!
Đèn bàn bị ném vỡ lăn lốc trên mặt đất, Khuynh Diễm tiện tay với lấy cây chổi lông gà vọt tới.
Đường Cẩn nhanh như chớp né tránh: “Tiểu Diễm, em nghe anh nói, có chuyện quan trọng liên quan đến hạnh phúc cả đời em... Đừng đánh! Đừng có đánh nữa!”
Cuối cùng Đường Cẩn không nói được gì, dùng đạo cụ phóng cửa sổ leo rào bỏ chạy.
Khuynh Diễm cầm chổi lông gà rượt theo.
Chạy suốt một đường dài, người phía trước dừng lại thở phì phò nói: “Đừng đuổi nữa... phù phù... chúng ta... phù phù... nói chuyện nghiêm túc... phù phù... như những quý tộc chân chính... phù phù, được không?”
Còn chạy nữa hắn sẽ tắt thở đi luôn đấy!
Sớm muộn gì cũng tắt thở, nhưng đợi hắn làm xong chuyện này rồi mới tắt được.
“Tiểu Diễm, anh biết thân thế của Tô Khuynh Diễm, em không muốn nghe sao?” Đường Cẩn cố nén tiếng thở hồng hộc, giữ tư thế trang nhã hỏi.
“Không.” Khuynh Diễm không hề suy nghĩ, tiến lên liền quất.
Đường Cẩn: “...” Hắn thề! Thế giới này hắn còn chưa làm gì...
Thật ra có làm một chút.
Giúp Hứa Vân cứu Khâu Thương khỏi Viện Nghiên Cứu, tặng súng bạc nguyên khối cho thân vương Sigmund, gợi ý Hứa Vân trong lúc cần thiết có thể nổ súng.
Chỉ như vậy thôi.
Ngoại trừ gián tiếp làm Khuynh Diễm bị súng bắn trọng thương một lần, hắn chưa hề làm gì có lỗi với cô!
Vậy mà vừa gặp cô đã đánh hắn! Bà điên!!
“Tiểu Diễm, tại sao em không đọc thư anh gửi?” Đường Cẩn nghĩ đến liền tức.
Biết mỗi lần gửi thư hắn bỏ bao nhiêu điểm tích lũy mua đạo cụ che giấu khí tức không?
Nuốt hết một đống điểm của hắn, cô lại không thèm đọc!
Khuynh Diễm cong môi cười, thẳng chân đá một đá: “Đọc thì anh sẽ đến sao?” Mi không đến thì ta đánh thế nào?
Đường Cẩn: “...” Nói chuyện thì cứ nói, mắc gì động tay động chân hoài vậy? Biết đau không?
Lần này Khuynh Diễm không đánh Đường Cẩn quá lâu, bởi vì cô cũng muốn biết, hắn liều mạng tìm cô như vậy là muốn chơi trò gì.
Đường Cẩn mở ra ghi âm, bên trong là âm thanh nói chuyện của một người đàn ông, giọng có mấy phần tương tự Diệp Nhiên, nhưng nghe khá già dặn tang thương.
Diệp Đàm, cha của Diệp Nhiên.
Nội dung bên trong tiết lộ thân thế Diệp Nhiên, ông lưu lại để khi hắn lớn lên có thể biết mẹ hắn là ai.
Mẹ của Diệp Nhiên là Huyết Tộc, còn không phải Huyết Tộc thông thường, bà là Nữ Vương Huyết Tộc. Truyện Hài Hước
Thời điểm Nữ Vương đi đến lãnh địa con người, bị thủ hạ phản bội nên rơi vào hiểm cảnh, Diệp Đàm đã cứu bà, sau đó hai người yêu nhau.
Nữ Vương mang thai Diệp Nhiên, vì hắn là con lai hỗn huyết nên hai người không dám tiết lộ. Diệp Đàm vì vợ con mình, lẳng lặng bỏ trốn khỏi Diệp gia, cùng Nữ Vương đi đến lãnh địa Huyết Tộc sinh sống.
Diệp Đàm và Diệp Nhiên lẩn trốn trong lâu đài của Nữ Vương, thời gian đầu cả nhà ba người vẫn rất hạnh phúc.
Cho đến khi Nữ Vương bận rộn chính sự, thời gian ghé thăm cha con ông thưa thớt dần.
Rồi một ngày kia, Diệp Đàm phát hiện, Nữ Vương có thai với thân vương Ethelbert.
Nhưng Nữ Vương nói đó chỉ là việc ngoài ý muốn, bà không hề yêu Ethelbert.
Diệp Đàm đau lòng, mang theo Diệp Nhiên bỏ trốn về lãnh địa con người, nhưng Nữ Vương không buông tha, sai thủ hạ đuổi theo cha con ông.
Cuối cùng trong lúc truy bắt xảy ra sự cố, Diệp Đàm và Diệp Nhiên đều chết.
Nữ Vương vì cứu sống Diệp Nhiên mà ký kết với huyết thệ, cuối cùng cũng bỏ mạng trong lâu đài Tường Vi.
Sau tất cả, thân vương Ethelbert sống một mình trong đau khổ.
Khuynh Diễm: “...”
Kịch bản này còn cẩu huyết hơn phim truyền hình cô hay xem.
“Em nghĩ chuyện đến đây là đã kết thúc sao?” Đường Cẩn đột ngột lên tiếng.
Khuynh Diễm miễn cưỡng không đánh hắn một lần.
Cô muốn xem, hắn sắp diễn vở gì.
“Con của Nữ Vương và thân vương Ethelbert không chết trong cuộc trừng phạt của huyết thệ, đứa bé đã được Nữ Vương kịp thời đưa ra khỏi lâu đài.”
“Mà đứa bé này, Tiểu Diễm cũng biết nha!”
Đường Cẩn chật vật lấy từ trong túi ra một tấm ảnh, ngón tay bị đánh đến tê nhức, mò vào túi cực kỳ khó khăn.
Mất một lúc lâu, hắn mới có thể kéo ra một tấm ảnh, đưa đến trước mặt Khuynh Diễm: “Đây là ảnh của Nữ Vương và Diệp Đàm vào mười tám năm trước.”
Hai người trong ảnh đang hôn nhau, chứng tỏ mối quan hệ của họ không tầm thường.
Diệp Đàm khi còn trẻ, có tám phần tương tự Diệp Nhiên.
Nữ Vương khi còn trẻ, có mười phần tương tự nguyên chủ... Từ từ, nguyên chủ! Ý là thân thể cô đang dùng sao?
Nguyên chủ chỉ khác Nữ Vương một điểm duy nhất, mắt Nữ Vương màu nâu vàng, còn mắt nguyên chủ màu xanh ngọc.
Mà mắt của thân vương Ethelbert, cũng là màu xanh ngọc.
“Mỗi lần nhìn thấy Diệp Nhiên, em đều không nhịn được muốn cắn hắn. Tiểu Diễm có biết tại sao không? Đó là bởi vì...”
Đường Cẩn dừng lại, giây tiếp theo cười đến cực kỳ độc ác, gằn mạnh từng chữ: “Huyết mạch tương liên! Em và Diệp Nhiên, vốn là cùng một dòng máu!”
Khuynh Diễm bẻ ngón tay.
Lợn thành tinh, càng ngày càng biết dựng kịch bản.
Đầu óc cẩu huyết như vậy, đánh cho thành não tàn luôn đi!