Khuynh Diễm hướng đến cửa sổ phóng ra ngoài, nhưng mới nhón chân được một nửa đã bị kéo ngược về phía sau.
“Cô đi đâu vậy? Không hôn tôi nữa sao?” Diệp Nhiên nắm cánh tay cô giữ lại.
“Không muốn hôn.” Đừng động vào ta! Ta lại buồn cắn bây giờ!
“Không muốn hôn...” Diệp Nhiên suy nghĩ, sau đó kéo kéo cổ áo xuống: “Vậy cô muốn uống máu tôi không?”
Đầu Khuynh Diễm nổ ầm một tiếng, cổ họng theo bản năng nuốt xuống.
Cô hít sâu, đem không khí lạnh lẽo tống vào phổi, ép mình thanh tỉnh lại.
Bình tĩnh bình tĩnh.
Tiểu nha đầu bình tĩnh.
“Máu của tôi rất ngon, bọn họ nói...”
“Diệp Nhiên!” Khuynh Diễm hơi nghiến răng: “Rốt cuộc cậu muốn cái gì?”
“Tôi ở đây rất buồn, chỉ muốn cô ở lại chơi với tôi thôi mà...” Diệp Nhiên cúi đầu ủy khuất, bộ dáng đáng thương như con mèo nhỏ bị bỏ rơi.
Khuynh Diễm đè nén xao động dưới đáy lòng. Muốn cắn muốn cắn!
Cô đưa tay tát lên mặt mình một cái!
Tiếng “chát” vang dội khiến Diệp Nhiên cứng đờ người: “Cô... cô làm sao vậy? Chỗ bị tát đỏ lên hết rồi kìa.”
Khuynh Diễm trấn tĩnh hắng giọng: “Đập muỗi.” Không thể đập rớt hết tượng!
Diệp Nhiên: “...” Đập muỗi cần dùng lực lớn vậy sao?
“Đi đây, sau này trở lại thăm cậu.” Khuynh Diễm nhanh chóng rút lui.
“Cô nói thật chứ? Cô đừng lừa tôi nha.” Diệp Nhiên vui vẻ buông tay, ánh mắt lấp lánh chất chứa chờ mong.
“Không lừa cậu.” Khuynh Diễm đứng đắn gật đầu. Ta có lừa mi cũng không làm gì được ta.
Diệp Nhiên luyến tiếc tách ra, vẫy tay tạm biệt: “Cô nhất định phải trở về thăm tôi nha!”
Khuynh Diễm qua loa đáp một tiếng, nhanh chóng nhảy ra cửa sổ biến mất.
Thoát rồi thoát rồi!
Làm ta sợ muốn chết!
Diệp Nhiên nhìn theo chiếc bóng lẩn vào màn đêm, mơ hồ có cảm giác mình đang bị lừa...
Diệp Nhiên lắc đầu, chắc là không đâu. Tiểu
Biên Biên rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu, cô sẽ không lừa hắn.
Diệp Nhiên vui vẻ nằm lên giường, tự sờ sờ môi mình, phải ngủ để ngày mai nhanh tới, sẽ được gặp lại Tiểu Biên Biên.
—
Khuynh Diễm đứng trên đồi, gió lạnh tạt vào mặt đau rát, đầu óc cô dần trở nên thanh tỉnh.
Huyết Tộc cần uống máu, cũng như con người cần thức ăn.
Nhưng trạng thái vừa rồi của cô không thích hợp.
Đứng bên cạnh Diệp Nhiên liền không nhịn được muốn cắn hắn, muốn gần gũi hắn, thậm chí là... muốn làm theo mọi yêu cầu của hắn!
Có vấn đề, nhưng Khuynh Diễm lại không xác định được nguyên nhân.
Nguyên chủ lớn lên ở thế giới loài người, hoàn toàn mù tịt kiến thức về Huyết Tộc.
Còn Khuynh Diễm là lần đầu tiên làm Huyết Tộc, lại càng không có kinh nghiệm.
Cho nên, cô quyết định... tìm một chỗ đi ngủ đã!
[... Ngủ có thể phát hiện vấn đề?]
“Đầu óc tỉnh táo mới có thể thông suốt. Hành động của người thông minh, Cẩu Tặc như mi không hiểu.”
Hắc Khuyển: [!!!]
Ý của kí chủ là chê nó ngu ngốc đần độn sao? Cô đừng có mà quá đáng nha!
“Hắn chạy về hướng đó, nhanh lên!”
“Anh chặn đầu bên kia, còn anh đi theo tôi!”
“Tăng tốc độ! Không được để hắn trốn thoát!”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, bóng người dày đặc giăng kín đường lớn ngõ nhỏ, dường như đang gấp rút truy đuổi ai đó.
Trên tay bọn họ đeo chiếc vòng thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ sóng sánh, mùi hương dụ hoặc phảng phất trong không khí.
Khuynh Diễm lách mình ẩn vào bóng tối, đáy mắt trầm xuống mấy phần.
Mùi hương bên trong vòng thủy tinh, là máu của Diệp Nhiên.
Nhưng kỳ lạ là cô chỉ thấy hương vị đó hấp dẫn, chứ không hề xuất hiện tình trạng mất không chế như khi đứng cạnh Diệp Nhiên.
Đây là... sự khác biệt giữa đồ tươi và đồ đông lạnh à?
Chờ đám người đó đi xa, Khuynh Diễm mới chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.
Bọn họ dàn trận đáng sợ như vậy, chắc chắn đang truy bắt Huyết Tộc.
Cô chỉ là tiểu nha đầu tay yếu chân mềm, đánh không lại, chuồn chuồn chuồn.
Hắc Khuyển: [...] Cô muốn đi ngủ thì cứ nói, giả yếu đuối cho ai xem?
Một bóng đen loạng choạng chạy tới, nhìn thấy Khuynh Diễm thì khựng lại.
Người đàn ông hơi gục xuống, bộ vest nhã nhặn nhiễm đầy máu, nhưng dáng vẻ lạnh lùng cùng khí chất quý tộc trên người vẫn khiến hắn trông rất nổi bật.
Khi nhìn thấy cô, ánh mắt hắn liền hiện lên cảnh giác, sau đó lại hòa hoãn xuống, hỏi: “Huyết Tộc?”
Khuynh Diễm không trả lời, quay lưng rời đi. Vừa nhìn là biết một đống rắc rối, cô không rảnh dính vào.
Ngươi đàn ông hạ giọng ngăn cô lại, tự giới thiệu mình: “Reynold Jarden.”
Ở thế giới này, Huyết Tộc phương Đông và Huyết Tộc phương Tây cùng sống trong một lãnh địa, nếu là con lai giữa phương Đông và phương Tây thì sẽ có hai tên gọi.
Reynold Jarden là tên khác của Khâu Thương, nam chính thế giới.
Hắn là Huyết Tộc thuần huyết, danh tiếng và tài năng vang xa, trong tay nắm giữ không ít thực quyền.
Khâu Thương rất tự tin, chỉ cần là thuộc phe Huyết Tộc, nghe thấy tên hắn chắc chắn sẽ chạy đến xum xoe lấy lòng.
Nhưng hắn lại không ngờ, những Huyết Tộc trong nhận thức của hắn không bao gồm Khuynh Diễm.
Cô quay lưng rời đi, hoàn toàn xem hắn như ruồi muỗi.
Khâu Thương nghĩ cô không tin thân phận hắn nên mới không giúp, hắn tiến đến đưa chiếc nhẫn ở ngón tay cái lên, phía trên có khắc chữ Reynold Jarden.
Thạch anh vàng lấp lánh dưới ánh trăng.
Nhìn rất đáng tiền nha!
Đáy lòng Khuynh Diễm có chút dao động.
“Đây là thứ chứng minh thân phận tôi.”
“Cô nên biết, địa vị gia tộc Jarden ở Huyết Tộc rất tôn quý. Nếu như cô cứu tôi, cô sẽ được vinh dự làm tì nữ bên người tôi. Còn nếu cô bỏ đi, ngày tháng sau này đừng mong yên ổn!”
Nữ Vương mất tích từ lâu, dòng họ Jarden là một trong ba đại gia tộc lâu đời nắm giữ quyền lực tại lãnh địa Huyết Tộc.
Khâu Thương từ nhỏ đã được cưng chiều, có thói quen đặt mắt cao hơn đỉnh đầu, cũng chưa từng biết cầu xin người khác.
Đối với hắn, kẻ nào được cứu hắn chính là vinh hạnh của kẻ đó, chứ không phải hắn đang nợ ân tình họ.
Nếu hắn nói chuyện tử tế với Khuynh Diễm, đem một chút đồ vật giá trị trao đổi với cô, tâm trạng cô tốt sẽ đưa một tay cứu hắn.
Nhưng Khâu Thương quen xem cả thế giới là thuộc hạ mình, hắn lựa chọn uy hiếp Khuynh Diễm.
Cô dừng lại, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt như đang nói “mi đã thành công chiếm được sự chú ý của ta”!
“Gia tộc anh có vẻ lợi hại nhỉ?”
Khâu Thương ngẩng cao đầu, khí chất quý tộc không cho phép hắn tiếp lời, nhưng dáng vẻ kia chính là khẳng định hắn rất lợi hại.
“Nếu đã thế, chứng tỏ mạng anh vô cùng quý giá, tôi cứu anh, chỉ để tôi làm tì nữ thì hơi keo kiệt.” Khuynh Diễm cân nhắc.
Khâu Thương híp mắt: “Vậy cô muốn làm gì?” Không muốn làm tì nữ, chẳng lẽ muốn làm bạn đời hắn?
Thân phận thấp kém, lại muốn trèo cao!
“Làm...” Khuynh Diễm dừng lại, kéo dài giọng nói, cười đến cực kỳ rạng rỡ: “Nữ Vương Huyết Tộc tương đối tốt nha!”
Ánh mắt Khâu Thương lạnh xuống.
“Thế nào? Chẳng phải dòng họ Garden nhà anh rất tôn quý à? Chỉ làm Nữ Vương cũng không cho nổi?” Khuynh Diễm trừng mắt, như đang nói hóa ra nãy giờ là Khâu Thương khoác lác.
Nhưng Khâu Thương không có tâm trạng để ý chuyện đó, bởi vì: “Gia tộc Jarden! Không phải Garden!”
“Ồ, vậy chủ ruộng Garden* đợi người làm vườn nhà mình đến cứu đi nhé! Tạm biệt.” Khuynh Diễm vẫy tay chạy mất.
*Chú thích: Garden: khu vườn, làm vườn.
Khâu Thương tức giận đến sắc mặt lúc xanh lúc xám.
Vô lễ! Thiếu phép tắc!
Gia tộc hắn là Jarden, không phải Garden!!
Khâu Thương muốn đuổi theo dùng thân phận tôn quý hỏi tội Khuynh Diễm, nhưng vết thương nghiêm trọng trên người không cho phép hắn thực hiện dự định.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Khâu Thương nhanh chóng tìm nơi ẩn náu.