Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 204: Chương 204: Huyết Mạch Tương Liên (3)




Trong ngõ nhỏ tối tăm có hai thân ảnh đang quấn vào nhau, người đàn ông ép sát cô gái vào góc tường.

Hắn khoác áo vest trang nhã, toàn thân lộ ra một cỗ khí chất cao ngạo lạnh lùng, nhưng hơi thở lại cực kỳ suy yếu hỗn loạn.

Cô gái ngửa chiếc cổ trắng ngần, khuôn mặt thanh tú đang nhăn chặt mày chịu đựng.

Không gian yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh cắn nuốt trộn lẫn tiếng thở dốc ái muội.

Lạch cạch...

Soạt!

Ào ào!

Dây treo quần áo bên cạnh đột nhiên đứt xuống tạo ra tiếng động lớn.

Một giây hoàn toàn im lặng, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần.

Hứa Vân vội vàng đẩy Khâu Thương ra, nhưng hắn bị thương nặng đến mất năng lực khống chế, chỉ biết cố chen đến tìm kiếm hương vị máu trên người cô.

Hứa Vân dồn hết sức đẩy lần nữa, tay vô tình va trúng vết thương trên người hắn, khiến Khâu Thương loạng choạng ngã về phía sau.

Quần áo trên sào treo ào ạt đổ xuống.

Hứa Vân vươn tay muốn kéo Khâu Thương dậy, nhưng tiếng bước chân đuổi đến càng ngày càng gần, cô ta hơi chần chờ, cuối cùng dứt khoát bỏ chạy.

Cô ta cứu Khâu Thương bởi vì nhìn thấy hắn là Huyết Tộc đang bị loài người truy đuổi.

Nhưng nếu hiện tại cô ta không chạy, để bọn họ phát hiện cô ta phản bội, tội danh này chỉ có đường chết.

“Hắn ở đây, nhanh lên!”

“Mang dụng cụ qua, bắt lấy hắn!”

“Năng lực Huyết Tộc này rất lớn, không được để hắn chết!”

Khâu Thương vốn đang trọng thương, không phản kháng được bao lâu liền bị tóm gọn.

Khi nãy còn vướng dây phơi quần áo mắc ngang, đủ mọi sắc màu lòe loẹt lủng lẳng treo trên người hắn, bị người ta gạt ra kéo xuống.

Một thân vương luôn đứng trên đỉnh cao như Khâu Thương, chưa bao giờ phải chịu đựng chật vật thế này, gương mặt hắn không giữ nổi vẻ lạnh lùng, mà dần thay bằng xám xịt phẫn nộ.

Nhân loại hãm hại hắn, còn có Huyết Tộc vô lễ thấy chết không cứu, rồi hắn sẽ trả đủ!



Thiếu nữ từ trong góc tối bước ra, nụ cười trên môi chậm rãi nở rộ.

Tiểu nha đầu thiện lương giúp loài người bắt Huyết Tộc.

Tấm lòng quảng đại bác ái, làm việc tốt không cần lưu danh.

[...] Lưu danh để sau này người ta quất xác cô hay gì?

“Làm xong việc ta giao chưa?” Khuynh Diễm đột nhiên hỏi Hắc Khuyển.

[... Đã xong.]

“Đưa ta xem.”

[Kí chủ tìm một thiết bị điện tử đi.] Hắc Khuyển mệt mỏi thở hắt ra.

Cô lại bắt nó dùng số liệu công nghệ cao chụp lại cảnh nam chính quý tộc bị quần áo treo đầy đầu.

Cô định làm gì? Chắc chắn là muốn gây sự!

Nhưng chủ nhân đã dặn nó không được đối đầu cô, nó còn có thể làm sao?

Chỉ có thể đau khổ hợp tác, cầu mong kí chủ đừng bị thiên lôi đánh chết!



Khuynh Diễm đứng tại nơi bóng tối và ánh sáng giao nhau, bàn tay xoay xoay một chiếc điện thoại mới toanh.

Đám người ăn mặc giang hồ khép nép đứng trước mặt cô, đầu xoay từng vòng theo cổ tay Khuynh Diễm, tim nhảy lên như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Đây là điện thoại kiểu dáng mới nhất đó!

Bọn họ cướp tiền cả tháng mới mua được mà.

Có thể đừng chơi trên ruột gan người khác như vậy được không?

“Trên người còn gì quý giá không?” Khuynh Diễm dựa vào tường, hất mặt hỏi.

“Chị hai, những thứ đáng tiền tụi em đều đưa hết cho chị rồi, thật sự không còn gì đâu.” Đám cướp khóc chít chít nói.

“Hết rồi?” Khuynh Diễm ghét bỏ.

Nghiệp vụ làm ăn quá kém, đánh giá một sao!

“Thật sự hết rồi mà! Là tụi em có mắt không tròng mới động vào chị hai, chị hai tha cho tụi em đi!”

Đám cướp đau đớn lau lau giọt nước mắt không tồn tại trên mặt.

Bọn họ thấy cô gái này đi một mình trong đêm, nghĩ tấn công cô thì dù không cướp được tiền cũng cướp được sắc.

Ai ngờ chẳng những không có tiền không có sắc, mà còn bị đè đầu cướp lại.

Va trúng trùm khủng bố trong nghề, bọn họ ở ác mấy kiếp mới xui xẻo gặp được cô!

Khuynh Diễm nghiêm túc suy nghĩ. Hiện tại cô là Huyết Tộc ở lãnh địa loài người, không có giấy tờ chứng minh thân phận, vào khách sạn có khi chưa kịp ngủ đã bị truy nã.

Chỉ có thể...

“Các cậu muốn làm tiểu đệ tôi không?” Lừa dê vào tròng trước, sau đó gạt chỗ ngủ.

“Tụi em có đại ca rồi... Theo theo theo! Tụi em theo chị hai!” Đám cướp nghiệp dư khóc thét. Đừng đánh họ mà, thân thế yếu ớt này không chịu nổi đòn roi đâu!

“Dẫn tôi về chỗ các cậu.”

Đám cướp: “...” Để họ làm tiểu đệ chỉ là cái cớ, muốn chiếm nhà họ mới là mục đích thật sự đúng không?

Khuynh Diễm đang bước đi thì chợt “a” một tiếng quay đầu lại, làm đám tiểu đệ mới nhậm chức hàm răng đánh cầm cập rùng mình.

“Sao... sao vậy chị hai?”

“Vì các cậu đã đi theo tôi, nên tôi dạy các cậu bài học đầu tiên.” Khuynh Diễm hạ thấp giọng nói.

Đám tiểu đệ đổ mồ hôi căng thẳng, chắc chắn là cô muốn ban bố quy tắc hành xử, nói lời giết gà dọa khỉ...

Khuynh Diễm tỏ vẻ thần bí, chậm rãi dặn dò: “Sau này nhìn thấy con gái đi đêm thì phải tránh xa. Nhất là những cô gái đi một mình, đều rất nguy hiểm. Váy trắng, tóc dài đen, khóc thút thít...”

“...” Sao đột nhiên lại thấy lạnh thế này?

“Ở bên kia!” Khuynh Diễm giơ tay chỉ.

“A A A A A!” Đám tiểu đệ co giò nhảy lên người nhau, khản giọng thét lớn!

Khuynh Diễm phủi áo nói tiếp: “Có đèn đường.”

“...” Chị hai, chị cố ý đúng không?

Đèn đường ở đâu chẳng có, chị lớn tiếng như vậy làm gì, mới lạ lắm sao?

Đúng là quá đáng mà!

Khuynh Diễm cảm thấy rất thần kỳ, một đám nhát gan như vậy sao có thể đi cướp đêm?

Sau đó cô nhìn thấy đám tiểu đệ ngại ngùng lôi từ trong ngực ra một nhúm bùa, trừ ma diệt quỷ, đảm bảo người xài cả đời bình an!

“Chị hai, chị lấy không? Tụi em tặng chị mấy chục cái.” Thiếu niên vạch áo khoác, mặt bên trong đính bùa ngay ngắn ngăn nắp như xã hội đen gắn vũ khí đi cướp ngân hàng.

“...” Khuynh Diễm trầm ngâm một lúc: “Nghề tay trái của cậu là bán bùa dạo?”

“Không phải, đây là bùa tụi em xin ở chùa. Trụ trì nói đeo một lá bùa một đời bình an, nên mỗi lần tụi em cướp của ai thì đều tặng họ hai lá bùa. Cầu mong họ kiếp sau may mắn đừng gặp ăn cướp như tụi em.”

Bọn hắn chính là hành tẩu có đạo đức!

Khuynh Diễm: “...” Những người bị mi cướp chắc biết ơn mi lắm.

“Trong các cậu ai là người dẫn đầu?” Khuynh Diễm không muốn tiếp tục chủ đề thiểu năng này nữa nên đổi câu hỏi.

Đám cướp đột nhiên trầm tư, thay nhau kể lại chuyện năm xưa.

“Ngày trước nhóm tụi em tuy vừa nhỏ vừa nghèo, nhưng mà rất hạnh phúc, đều nhờ có Tiểu Nhất bảo vệ tụi em.”

“Sau đó đột nhiên có một người đến chiếm địa bàn đòi làm đại ca, bắt tụi em nộp tiền bảo kê. Tiểu Nhất vì chống lại nên không giữ được tính mạng.”

“Tiểu Nhị tiếp tục thay Tiểu Nhất đứng lên đấu tranh, cuối cùng cũng không thoát khỏi cùng chung kết cục...”

Đây là một câu chuyện buồn, sau khi kể xong thì không khí cả nhóm đều trầm lắng ưu thương.

Khuynh Diễm cũng không tiện hỏi tiếp, nhưng nhịn đi nhịn lại một lúc thì không chịu được nữa: “Vậy bây giờ người dẫn đầu các cậu tên gì? Tiểu Tam?”

Đám tiểu đệ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Khuynh Diễm đầy sùng bái: “Sao chị hai biết hay vậy? Thủ lĩnh nhóm tụi em chính là Tiểu Tam đó!”

Khuynh Diễm: “...” Khẩu vị đặt tên quá nặng, ta từ chối hiểu.

*Tiểu Tam: kẻ thứ ba chuyên phá hoại, cướp giật chồng/vợ/couple của người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.