Khuynh Diễm nói cho Diệp Nhiên biết chuyện Nữ Vương và em gái song sinh của Nữ Vương, chuyện huyết thệ làm tổn thương linh hồn hắn, và cả chuyện đời này của hắn không thể nào tỉnh lại.
Cô không muốn giấu Diệp Nhiên, cũng không muốn để hắn hy vọng rồi lại thất vọng.
Sự thật dù có tàn nhẫn đến đâu thì vẫn là sự thật, chuẩn bị tốt tinh thần để đối diện còn hơn sống trong ảo mộng rồi bị sụp đổ.
Trong một lúc nghe được nhiều chuyện như vậy, Diệp Nhiên cứ tưởng là hắn sẽ không thể tiếp nhận, nhưng không ngờ hắn lại tiếp nhận rất nhanh.
Có lẽ vì khi cơ thể hắn ở trong tình trạng tồi tệ nhất như hiện tại, Khuynh Diễm vẫn không rời bỏ hắn.
Dù huyết thệ có ác ý lừa gạt hắn, dù linh hồn hắn có chịu tổn thương, dù thế giới này cứ như có một người đứng ở phía sau, ra sức ngăn cản cô và hắn đến bên nhau, thì tất cả đều không có tác dụng.
Cô vẫn đang ở bên hắn.
Mỗi ngày, đều ở bên hắn.
Diệp Nhiên cảm thấy như vậy là tốt rồi.
Khuynh Diễm nghĩ Diệp Nhiên nằm một chỗ sẽ nhàm chán, nên không để hắn cả ngày ở trong phòng như trước nữa.
Buổi sáng đặt hắn lên xe lăn đẩy đi dạo, buổi trưa mang hắn về lâu đài nhìn cô dùng bữa, buổi chiều dẫn hắn ra bờ biển ngắm hoàng hôn, buổi tối lại nằm bên cạnh hắn xem phim truyền hình.
Tất cả các Huyết Tộc ở lãnh địa phía Đông đều biết, con gái mà thân vương Ethelbert nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, lại điên cuồng vì một tên con lai hỗn huyết.
Diệp Nhiên ngoài việc vẫn còn thở ra, thì hắn có khác nào người chết không?
Cô mang hắn đi dạo khắp nơi làm gì? Hắn nhìn thấy sao? Hắn cảm nhận được sao?
Trong mắt những kẻ khác, hành động của Khuynh Diễm là yêu đến điên cuồng mất lý trí.
Ngay cả thân vương Ethelbert cũng không khuyên nổi cô, dần dần tất cả đều mặc kệ, xem Diệp Nhiên là phụ kiện mà cô đi đâu cũng gắn trên người.
Bọn họ không hiểu, nhưng Khuynh Diễm cũng không có ý định giải thích cho bọn họ hiểu.
Ngay từ đầu cô đã biết đời này Diệp Nhiên không thể nào tỉnh lại, cô dùng thân xác này chỉ để nuôi linh hồn hắn.
Giờ ý thức hắn đã thanh tỉnh, để hắn nằm một mình, hắn lại suy nghĩ linh tinh, rồi lại khóc lại khóc.
Thấy nước mắt của hắn, cô liền đau đầu.
Khuynh Diễm thậm chí còn cảm thấy, Diệp Nhiên ngoan ngoãn mềm mại như vậy cũng có điểm tốt.
Mỗi lần cô sờ sờ hắn, hắn đều đỏ mặt nhưng không thể phản kháng, nhìn rất đáng thương.
Điều không tốt duy nhất đó là không thể đè...
[Xin hãy câm miệng!] Hắc Khuyển không nhịn nổi cắt đứt.
Khuynh Diễm ngạc nhiên: Ta lại không nói ra miệng.
Ta chỉ thâm tàng bất lộ nghĩ trong đầu.
[...] Thâm tàng bất lộ ông nội cô! Cô nghĩ trong đầu nó đều nghe thấy đó được không?
Trước đây khi đại nhân vật chưa hôn mê, cũng không thấy cô có hứng thú với loại chuyện này.
Vậy mà giờ lại sinh ra ý nghĩ cầm thú mới! Vô sỉ!
Khuynh Diễm cứ chăm sóc Diệp Nhiên như vậy, cho đến khi thế giới này sụp đổ.
Không phải Diệp Nhiên làm sụp đổ, mà là từ lần Khuynh Diễm cắn nuốt huyết thệ tạo ra chấn động lớn, ảnh hưởng đến căn cơ thế giới, nên chuyện sụp đổ chỉ là sớm muộn.
Khi ánh sáng trắng buông xuống và âm thanh gào thét vang lên, Diệp Nhiên cảm thấy có một lực lượng cường đại quen thuộc đi vào linh hồn hắn, mạnh mẽ đến mức hắn hoảng hốt mở mắt ra.
“Tỉnh rồi?” Khuynh Diễm ngồi bên giường, nhạt giọng hỏi.
Âm thanh của cô vẫn nhàn nhạt như thường lệ, cứ như hắn chỉ mới thức dậy sau một đêm ngủ say, chứ không phải hắn đã hôn mê suốt rất nhiều năm liền.
Diệp Nhiên trong nháy mắt lập tức vỡ òa, vươn tay đến ôm chặt Khuynh Diễm, hành động mà hắn đã khao khát tưởng tượng không biết bao nhiêu lần trong những năm qua.
“Tiểu Biên Biên, anh nhớ em, rất nhớ rất nhớ em.”
Cuối cùng thì cô đã có thể nghe thấy lời hắn nói.
“Tiểu Biên Biên, anh thích em, rất thích rất thích em.”
Diệp Nhiên không ngừng lại được, liên tục nói, cứ như sợ không còn kịp nữa.
Ánh sáng trắng từ phía xa đang kéo lại gần, gió lốc cuộn trào, tiếng đổ nát càng ngày càng lớn.
Diệp Nhiên gần như là hét lên để Khuynh Diễm có thể nghe thấy lời hắn.
“Tiểu Biên Biên, lúc anh hôn mê, em nắm tay anh một triệu bốn trăm sáu mươi hai lần, sờ mặt anh hai triệu năm trăm hai mươi lăm lần, hôn hôn anh một triệu hai trăm mười tám lần.”
“Cậu đang tính nợ với tôi à?”
Ta nuôi mi cực khổ bao lâu nay, vừa mở mắt liền ghi sổ ta!
Không ngờ con người mi lại nhỏ mọn như thế!
Hơn nữa...
Số liệu chắc chắn là bịa đặt!
Một ngày ta bận trăm công nghìn việc, thời gian đâu mà suốt ngày sờ mó mi?
Hoang đường!
Diệp Nhiên mỉm cười hỏi: “Em chạm vào anh nhiều như vậy, là cũng rất nhớ anh đúng không?”
“Không nhớ.” Hừ, ai rảnh nhớ mi!
“Anh biết, em nhớ anh.” Diệp Nhiên khẽ cười, ánh sáng trắng đổ xuống sát sau lưng hắn, tạo nên một vầng chói mắt, khiến Khuynh Diễm không thể nhìn rõ biểu cảm của Diệp Nhiên.
Thế giới sụp đổ nhanh đến không kịp ứng phó, dường như trung tâm của mọi lực lượng đều hướng đến Diệp Nhiên, gió lốc cuốn lấy cơ thể hắn.
Khuynh Diễm giơ tay giữ chặt Diệp Nhiên, kéo hắn ôm vào lòng. Người của cô, ai cũng không được cướp!
Diệp Nhiên cúi đầu, hơi thở mỏng manh phả vào tai cô: “Tiểu Biên Biên, hình như anh sắp đi rồi.”
Khuynh Diễm cũng cảm nhận được, thân thể Diệp Nhiên dần trở nên nhẹ hẫng.
Hắn... đang tan biến.
“Tiểu Biên Biên, em cắn anh được không? Em uống máu anh đi, một lần này nữa thôi.” Diệp Nhiên vội vã nói.
Nhưng Khuynh Diễm không phản ứng, cô chỉ dùng sức ôm chặt hắn.
“Em cắn anh đi, nếu không sẽ không kịp nữa.” Diệp Nhiên gấp gáp khẩn cầu: “Anh không đau đâu mà, xin em!”
Cô vất vả chăm sóc hắn, nhưng hắn lại không thể làm gì cho cô.
Chỉ có cơ thể này, nhưng hắn sắp đi rồi, nếu cô không nhanh thì sẽ không kịp nữa, không kịp để hắn làm bất cứ thứ gì cho cô nữa...
Cảm giác da thịt trên cổ bị xé rách, đau đớn ập đến khiến Diệp Nhiên cau chặt mày, nhưng hắn cắn răng để không phát ra tiếng kêu.
Thật tốt, bởi vì những giọt máu cuối cùng trên người hắn, đều là dành cho cô.
Khuynh Diễm giơ tay khẽ chạm vào mặt Diệp Nhiên, ánh sáng trắng chói mắt khiến cô không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Ngón tay chạm đến vầng trán ướt đẫm mồ hôi, hắn nhẹ giọng nhắc nhở cô, âm thanh hắn dường như đang phát run: “Đừng dừng lại... anh... không đau!”
Khuynh Diễm không dừng lại, vẫn từng ngụm uống vào vị máu trên người hắn, rất ngọt, như nhiều năm trước, vẫn luôn ngọt như vậy.
“Tiểu Biên Biên, anh không sợ chết, anh chỉ sợ phải rời xa em...”
Nhưng Diệp Nhiên cuối cùng vẫn rời xa Tiểu Biên Biên của hắn.
Hắn biến mất trước mặt Khuynh Diễm, cô hoàn toàn không giữ lại được hắn.
Vị máu vẫn quẩn quanh trên đầu lưỡi, hơi ấm từ thân thể hắn vẫn còn vương trên người cô.
Khuynh Diễm cảm thấy khó thở, trong lòng dâng lên một loại bất lực quặn thắt.
Ánh sáng trắng hoàn toàn đổ sụp xuống, cuốn lấy thân ảnh thiếu nữ cô độc đứng giữa khoảng không...
—
Khuynh Diễm trở về không gian hệ thống.
Một giây sau toàn bộ màu trắng đều biến thành màu máu đỏ.
Hắc Khuyển run cầm cập muốn bỏ chạy, nhưng nó phát hiện nó không thể rời khỏi.
[Chủ nhân! Cầu viện trợ!]
[Lang Tinh! Cầu viện trợ!]
[Trứng Nhỏ sắp chết rồi! Các ngươi mau cứu ta!]
[Xin lỗi, tin nhắn không thể gửi đi, mời bạn kiểm tra lại hệ thống.]
[Xin lỗi, tin nhắn không thể gửi đi, mời bạn kiểm tra lại hệ thống.]
[Xin lỗi, tin nhắn không thể gửi đi, mời bạn kiểm tra lại hệ thống.]
Liên tục ba tin nhắn liên lạc ra ngoài đều vang lên âm báo thất bại, ngay lúc Hắc Khuyển định gửi tin thứ tư thì một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
“Các ngươi muốn gì ở ta?”
[...] Xong rồi xong rồi!
Phen này nó thật sự xong rồi!
—
Không gian đã khôi phục màu trắng xóa, nhưng không còn nghe âm thanh của Hắc Khuyển.
Khuynh Diễm ngồi trên sàn nhà, nhìn màu hoàng hôn đỏ rực trên màn ảnh lập thể.
Hiện tại cô đã hiểu, ý nghĩa của câu mà Diệp Nhiên nói với cô lúc ở bờ biển.
Hắn nói, cả đời này, cô đều không thể biết, nguyện vọng duy nhất của Diệp Nhiên là gì.
Không phải nguyện vọng của Tần Ưu, của Diêu Ý, của Quân Hoa.
Cũng không phải nguyện vọng của Tịch Dạ.
Mà là nguyện vọng của Diệp Nhiên, của duy nhất một mình Diệp Nhiên.
Cô đẩy hắn ra xa, tuy hắn vẫn kiên trì ở bên cô, bề ngoài không oán trách gì cô, nhưng trong lúc cô không chú ý, hắn đã hạ xuống một câu giày vò cô.
Dù sau này cô có gặp bao nhiêu phiên bản của hắn, hay thậm chí dù cô có gặp được Tịch Dạ ở ngoài thế giới thực, thì cô vẫn sẽ không thể quên, đã từng có một Diệp Nhiên bị cô bỏ rơi.
Đã từng có một Diệp Nhiên trong sáng đến bên cô, dựa dẫm cô, dùng tất cả tình cảm thuần khiết tốt đẹp nhất trao cho cô.
Diệp Nhiên chưa từng đòi hỏi bất kỳ điều gì từ cô, Diệp Nhiên ngốc nghếch đem cả trái tim mình đưa cho người khác, chỉ vì đổi lại một cơ hội được ở bên cô.
Nhưng đến cuối cùng, ngay cả nguyện vọng duy nhất của Diệp Nhiên là gì, cô cũng không biết được.
Cô không thể đưa hắn đến những nơi hắn muốn đến, bởi vì cô không biết, nơi hắn muốn đến là nơi nào.
Hắn đang giày vò cô.
Hắn muốn cô nhớ rằng, cô đã từng làm tổn thương hắn.
Mà sự tổn thương đó, cô vĩnh viễn cũng không thể bù đắp được.
Tịch Dạ vẫn còn, nhưng Diệp Nhiên đã chết.
Trên đời này, sẽ không còn một Diệp Nhiên thứ hai.
Hắn muốn dùng Diệp Nhiên, để cô sâu sắc mà nhớ rằng, tuyệt đối không được buông tay hắn một lần nào nữa!
Bất kể là vì thích hắn, hay là vì áy náy với hắn, về sau cô đều không thể buông tay hắn!
Khuynh Diễm ngẩn người một lúc, khóe môi lại chậm rãi nhếch lên.
Tiểu ăn vạ giỏi lắm.
Không có trí nhớ, không biết bản thân là ai, vậy mà trong lúc vô thức vẫn có thể hoàn hảo tính kế ta.
Tịch Dạ sao?
Cứ chờ đó, rồi mi sẽ phải khóc vì dám tính kế ta!
*
VỊ DIỆN 4 KẾT THÚC!