Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 259: Chương 259: Người Máy Nổi Loạn (1)




Tại một không gian lập thể khác.

Tích... tích... tích...

[Chủ nhân!!] Âm thanh truyền tống vừa xong thì lập tức vang lên giọng trẻ con khóc thét: [Kí chủ nhốt bảo bối, còn muốn luộc chín bảo bối nữa, bảo bối sợ hãi lắm hu hu!]

“Cô ấy sẽ không giết ngươi.” Người đàn ông bình tĩnh đáp.

Hắn đã sớm đoán được, Khuynh Diễm sẽ không làm hại Hắc Khuyển, bởi vì nó còn giá trị với cô.

Nó là vật trung gian giúp cô tiến vào các tiểu thế giới.

Nếu không có nó, cô sẽ không thể tiếp tục xuyên qua, mà cũng không thể trở về thế giới thực.

Linh hồn cô sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong không gian bốn bức tường trắng kia.

Thế nên tạm thời Hắc Khuyển vẫn an toàn.

[Không giết nhưng đã luộc qua ta rồi đó chủ nhân! Ta bị thương, rất đau, hức!] Hắc Khuyển uất ức kể khổ.

“Thương thế không nặng, một thời gian sẽ tự khỏi.” Người đàn ông không chút lưu tình.

Hắc Khuyển: [...] Ai nói không nặng! Ngài tới thử bị luộc một lần xem!

Nếu không phải chủ nhân cố ý để đại nhân vật chết trước mặt kí chủ, thì nó có bị xử thế này không?

Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, đối tượng đáng thương bị đẩy ra gánh tội luôn là nó!

Cái gì!! Thế giới mới tổ chức lại còn muốn bày ra trò mới!

Các người có thôi đi không? Nó thật sự khổ lắm rồi đó!

——

Khuynh Diễm mở mắt, bên tai vang lên tiếng bát đũa va vào nhau lách cách, tiếng nữ sinh cười nói nhộn nhịp, mùi thức ăn tràn ngập khoang mũi.

Là nhà ăn ở trường học.

Xung quanh là các thiếu nữ mặc đồng phục học sinh, nhưng đồng phục mỗi người đều có điểm khác biệt.

Váy dài ngắn không đồng bộ, dài nhất là hơn đầu gối, ngắn nhất là... Không thể đo, siêu ngắn!

Màu váy cũng vô cùng đa dạng, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím,... Tóm lại mỗi người một màu, trẻ trung tươi mới, ánh lên hương vị thanh xuân.

Khuynh Diễm cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, áo sơ mi cài đến cúc cao nhất, cà vạt siết chặt trên cổ.

Váy đen dài đến mắc cá chân, áo khoác đen dài đến cổ tay.

Trang phục kín cổng cao tường, phòng thủ chặt chẽ, từ trên xuống dưới không để lộ ra dù chỉ một tấc da thịt.

Nguyên chủ... có sở thích đặc biệt sao?

Khuynh Diễm cảm thấy có gì đó nặng nặng trên sống mũi, cô giơ tay thử tháo xuống.

Là kính cận, chiều dày sắp vượt qua hai nắp ve chai.

Nhưng trọng điểm là, khi cô tháo kính ra, tầm nhìn của cô còn rõ ràng hơn khi đeo kính.

Khuynh Diễm: “...”

Nguyên chủ đúng là đứa trẻ có thẩm mỹ độc đáo.

Cạch!

Khay thức ăn thô lỗ đặt xuống ở phía đối diện.

Năm người nữ sinh đi đến ngồi vào cùng bàn với Khuynh Diễm, cố ý nhìn qua khay thức ăn của cô, cười nhạo thốt lên.

“Trời ạ, lại chỉ toàn rau củ thôi kìa tụi bây, một miếng thịt cũng không mua nổi! Bạn học Nhan, cậu nói xem, nếu không có bọn tôi bố thí thức ăn cho cậu, một mình cậu làm sao sống nổi ở chỗ này?”

Nữ sinh mặc váy ngắn màu lam vừa nói vừa phất tay, hai nữ sinh trong số năm người lập tức hiểu ý tản ra, vây chặt hai bên trái phải Khuynh Diễm.

Trong đầu Khuynh Diễm chạy qua một hàng chữ. Bắt nạt bạn học? Bạo lực học đường?

Cô chỉ vừa mới đến, còn chưa kịp đọc kịch bản thì đã bị tấn công.

Ây da, bởi vậy quá thiện lương quá hiền lành cũng khổ lắm đó!

Hắc Khuyển: [...] Kí chủ nói ai quá thiện lương quá hiền lành? Cô sao??

Đặt tay lên trái tim xem, có thấy thẹn với lương tâm không?!

“Bạn học Nhan, sao lại không trả lời vậy?” Nữ sinh váy lam công kích không buông tha: “Cậu đang không nể mặt bọn tôi đấy à?”

Khuynh Diễm lười nhác tựa lưng vào ghế, nhếch môi từ tốn nói: “Không phải không nể mặt...”

Nữ sinh váy lam đắc ý: “Biết lễ nghĩa như vậy là tốt đấy! Bạn học Nhan muốn ăn gì? Thịt heo kho hay canh thịt bò, bọn tôi sẽ phục vụ tận nơi cho!”

Nụ cười ác ý và tư thế cầm khay kia, nhìn là biết chuẩn bị đem mâm thức ăn ụp lên đầu cô!

Nhưng Khuynh Diễm cũng không tức giận, chỉ từ tốn bổ sung trọn vẹn câu nói phía trên của mình: “Không phải không nể mặt, mà là đang không thèm để các cô vào mắt đấy.”

Sắc mặt các nữ sinh đối diện đồng loạt dại ra.

Dáng vẻ này hiển nhiên chính là, không load nổi câu nói phách lối của Khuynh Diễm.

Con nhỏ này điên rồi sao? Hôm nay còn dám mở miệng xấc láo với bọn họ?

Nhưng con nhỏ phát điên trong mắt bọn họ vẫn ung dung mỉm cười, thậm chí còn dám điên nặng hơn nữa!

Gõ ngón tay xuống mặt bàn, kiêu ngạo nhắc nhở: “Trước khi được hân hạnh lọt vào mắt xanh của tôi, tôi khuyên các cô hãy tranh thủ chạy trốn đi.”

Nếu vẫn còn ở đây day dưa với ta, thì ta... sẽ sợ hãi lắm đó! Dù sao ta vẫn chưa đọc kịch bản mà!

Nữ sinh váy lam dẫn đầu cười rộ lên, liếc mắt hỏi đàn em: “Tụi bây nói xem, thức ăn của con nhỏ này hôm nay là được trộn thêm gan hùm mật gấu đúng không?”

“Khẩu phần của đồ lập dị đúng là rất đặc biệt!” Nữ sinh bên cạnh phụ họa, trực tiếp lật mặt với Khuynh Diễm: “Gan hùm mật gấu có mùi vị thế nào? Mày ăn thử biểu diễn cho bọn tao xem!”

Tín hiệu vừa được phát ra, hai nữ sinh bên cạnh Khuynh Diễm lập tức đè lại cánh tay cô, nữ sinh váy lam cầm khay đồ ăn trên bàn, quả quyết úp lên đầu cô.

Khuynh Diễm giơ chân đạp mạnh chiếc bàn trước mặt, lực đẩy ném văng bàn, đập thẳng vào bụng nữ sinh váy lam đứng đối diện, khiến cô ta choáng váng bật ngửa về phía sau.

Khay đồ ăn theo quán tính tụt khỏi tay cô ta, văng đến chỗ Khuynh Diễm, hai nữ sinh bên cạnh lập tức đè chặt cánh tay khống chế cô, để cô chịu đòn...

Cốp! Cốp!

Hai tiếng “cốp” cùng lúc vang lên.

Tiếng đầu tiên là hai nữ sinh bị một lực đạo cường hãn kéo đập đầu vào nhau tạo thành.

Tiếng còn lại đương nhiên là khay thức ăn đập lên đầu bọn họ.

Thức ăn chảy dọc theo khuôn mặt, nước thịt kho bóng loáng dầu mỡ, nhuộm lên áo sơ mi trắng một mảng nâu vàng.

Khuynh Diễm nhanh chóng lùi lại. Vừa đến đã rủ ta đánh nhau, ta sợ hãi lắm đó biết không?

Hắc Khuyển: [...] Có quỷ mới tin cô sợ hãi!

Mọi người tại hiện trường đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho cứng đờ.

Hàng loạt ánh nhìn bắn về phía Khuynh Diễm, thời điểm cô bị ức hiếp, ai cũng cười nói không quan tâm, nhưng khi cô vừa đánh người, toàn bộ nhà ăn đều nhìn cô như tội phạm vượt ngục.

“Muốn biết gan hùm mật gấu mùi vị thế nào sao?” Khuynh Diễm đưa tay nới lỏng cà vạt, một chân đạp lên ghế dựa, gác khuỷu tay ngang đầu gối, nhếch môi cười: “Đến, tôi cho cô ăn.”

Các nữ sinh trong nhà ăn nhìn đến tròn mắt.

Tư thế của tội phạm vượt ngục này... hình như có chút đẹp trai!

Nhưng nữ sinh váy lam không có tâm tình thưởng thức như bọn họ, lồm cồm bò dậy trên mặt đất, tức giận đến cả năm người đồng loạt xông lên.

Tiếng bát đũa thi nhau vỡ loảng xoảng, không đến một phút, đoàn đội “gan hùm mật gấu” đã cùng nhau chỉnh chỉnh tề tề nằm xếp lốp trên mặt đất.

Nữ sinh tay yếu chân mềm, đánh nhau chỉ có võ mèo cào, gây sự với Khuynh Diễm không khác gì đi tìm ngược.

Khuynh Diễm phủi phủi tay, vừa ngẩng đầu liền phát hiện ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình vô cùng kỳ quái...

Cô biết lúc cô đánh người rất soái, nhưng bọn họ có cần sùng bái cô đến vậy không?

Hắc Khuyển: [...] Kí chủ không phân biệt được sự khác nhau giữa biểu cảm sùng bái và sợ hãi sao?

Người ta là sợ hãi đó, đến mặt cũng tái xanh xám ngoét luôn rồi kìa!

Ngay lúc Khuynh-rất-soái-Diễm nghĩ mình sắp được các tiểu mỹ nữ đè ép xin chữ ký, thì tiếng thông báo chợt vang lên trên loa phát thanh.

“SC019 Nhan Khuynh Diễm, vi phạm thiết lập nhân vật, trừ 100 tích phân, tiếp nhận hình phạt phòng tối, lập tức thi hành.”

Thông báo vừa kết thúc, sự sợ hãi bị các nữ sinh đè nén từ nãy đến giờ tức khắc bạo nổ.

“Hình phạt phòng tối! Là hình phạt phòng tối!”

“Người vào đó trở ra đều sẽ phát điên!”

“Thật sự kinh khủng! Cả đời này tớ cũng không muốn bị giam vào phòng tối đâu...”

Khuynh Diễm còn chưa kịp hiểu tình huống là gì, thì ánh sáng trước mắt đã tối sầm xuống, âm thanh ồn ào bên tai cũng theo sau biến mất.

Cẩu Tặc đâu? Không phải thế giới thanh xuân vườn trường sao? Mi lại ném ta vào thứ phó bản quỷ quái gì?!

*

Cả tuần này bận quá, hôm nay mới viết truyện được, gửi ngàn nỗi nhớ đến các bảo bối, mỗi ngày đều mong gặp mọi người.

Thế giới mới mở ra, đảm bảo rất an toàn, không ngược, không drama, không bẻ lái.

Hứa bằng toàn bộ lương tâm của chính mình! Từ từ đã, để đi tìm một chút, lương tâm bị rơi ở đâu rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.