Đổng Thi Lam bị Khuynh Diễm đánh đến suýt gãy cổ tay.
Cô chỉ nhằm vào tay bà ta mà đánh xuống.
Dám làm tiểu ăn vạ của ta bị thương!
Dám bắt nạt tiểu ăn vạ của ta!
Tưởng hắn không có ai chống lưng sao? Đến đây! Ta chơi chết bà!
Đổng Thi Lam càng ăn đau càng trở nên dữ tợn, giơ chân muốn đá phăng Khuynh Diễm!
Cô tận dụng lợi thế thân hình nhỏ nhắn của mình, dễ dàng chuyển hướng tránh đi.
Bàn tay cầm chắc nhánh cây, lật lại đập lên mắt cá chân bà ta.
Mắt cá chân là chỗ nhạy cảm, đột nhiên bị đánh không chút nương tay, Đổng Thi Lam đau đến suýt ngã khuỵu xuống.
Bà ta tức sắp phát điên rồi, với tay cầm chậu hoa bên cạnh nhè ngay thân thể Khuynh Diễm mà đập xuống.
Loảng xoảng!
Chậu hoa vỡ vụn...
Đất cát vung vãi...
Cánh hoa đứt ra từng mảnh, trượt dài trên vải áo hoodie...
Thiếu niên đột ngột xông ra che trước người Khuynh Diễm.
Ánh sáng chiếu đến từ phía sau lưng hắn, cát bụi dơ bẩn đều bị hắn chắn lại cho cô.
Môi hắn mím chặt, bàn tay cẩn thận vây quanh thân thể cô, kín kẽ bảo vệ cô.
Khuynh Diễm khựng lại, một giây sau bắt đầu trở nên nóng nảy, mắng: “Anh là đồ ngốc sao?”
Cô vốn tự mình tránh được, hắn nhào tới làm gì?
Muốn bị người ta đánh lắm sao?
Mẹ kiếp!
Khuynh Diễm tức đến muốn đánh luôn Miên Tửu, nhưng nhìn thấy hắn đã sợ đến run lên mà vẫn cố ôm chặt lấy cô, làm cho cô... tức đến không mắng thành lời!
Đổng Thi Lam loạng choạng lùi lại, run run nhìn vào hai bàn tay mình: “Tiểu Ân, mẹ... mẹ không cố ý, mẹ không cố ý đánh con... Không phải mẹ... người đánh con không phải là mẹ!”
“Tiểu Ân, con nghe mẹ giải thích...” Đổng Thi Lam lại lần nữa nhào tới, nhưng giữa đường bà ta bị một nhánh cây đập vào đầu gối, khiến bà ta khuỵu chân xuống đất.
“Đi vào nhà.” Khuynh Diễm lạnh giọng ra lệnh.
Miên Tửu lập tức làm theo lời cô, chạy vào nhà khóa chặt cửa lại.
Đổng Thi Lam đau đến không thể đứng lên, nhưng miệng thì vẫn không ngừng ồn ào, ở bên ngoài cào lên cửa gào thét.
Tiếng móng tay cào lên mặt cửa cùng âm thanh điên cuồng gọi “Tiểu Ân”, như quỷ khóc ma kêu, khiến người ta vừa nghe liền thấy kinh sợ.
Mỗi một lần giọng nói bà ta vang lên, Miên Tửu liền không nhịn được co rụt lại.
Nhưng lần này hắn không trốn vào tầng hầm, bởi vì hắn sợ Khuynh Diễm sẽ lần nữa chạy đi.
Khuynh Diễm ngồi giữa bàn tay Miên Tửu, ánh mắt không cảm xúc nhìn về phía cửa chính.
Qua một lúc, cô đột ngột lên tiếng: “Tiểu Thiết, làm bà ta câm miệng lại.”
Tiểu Thiết: “...” Sao lại gọi tên nó?
Người phụ nữ đó hung hăng như vậy, nó biết làm gì chứ!
Sao cô không tự làm đi?
Tiểu Thiết đang định lên tiếng hỏi, thì liền nhìn thấy Miên Tửu ôm chặt người máy tí hon như ôm chặt mạng sống mình, giờ cô có muốn đi đánh người cũng không đi được.
Tiểu Thiết phân vân một lúc, cẩn thận hỏi: “Chủ nhân, ta báo cảnh sát được không?”
Miên Tửu cứng ngắc lại, đưa mắt nhìn Khuynh Diễm gần năm giây, sau đó mới nặng nề gật đầu.
Cảnh sát đến mời Đổng Thi Lam rời đi, âm thanh gào thét bên ngoài đã ngừng lại.
Nhưng không khí trong nhà vẫn đông đặc cứng ngắc, dường như đang bị điều gì đó dồn nén đến vô cùng ngột ngạt.
“Anh đi xem vết thương đi.” Qua một lúc lâu sau, Khuynh Diễm đứng dậy rời khỏi bàn tay Miên Tửu.
Hắn vội vàng giữ cô lại: “Tiểu Hỉ, em tức giận tôi sao?”
Hắn cảm nhận được.
Cô đang tức giận.
Không biết tại sao, nhưng hắn chính là cảm nhận được.
“Không có.” Khuynh Diễm không cảm xúc đáp.
Miên Tửu vẫn tiếp tục hỏi: “Em tức giận là vì... tôi chỉ biết sợ hãi, tôi không thể bảo vệ được em sao?”
“Miên Tửu, tôi không cần anh bảo vệ. Cho nên sau này khi tôi đánh nhau, anh không được hành xử như lúc nãy!” Làm cô thấy rất bực!
Không phải bực hắn, mà là bực chính bản thân mình.
Không thể bảo vệ được hắn, để hắn bị thương, còn để hắn bị người ta ồn ào ức hiếp.
Thân thể này chỉ là người máy mô hình, là loại đồ chơi lắp ráp cho trẻ con, ngoài việc đáng yêu thì hoàn toàn là thứ phế vật.
Một mình cô đương nhiên không chịu thiệt, nhưng muốn vừa đánh nhau vừa bảo vệ người khác, liền trở thành không đủ chu toàn.
Lại thêm lúc đó Miên Tửu tự ý xông vào.
Nếu không phải vì lo để lại ám ảnh cho hắn, cô đã lập tức thiêu chết Đổng Thi Lam!
“Tôi không sao.” Miên Tửu nhẹ giọng nói, gương mặt hắn không thể biểu đạt cảm xúc, nhưng âm thanh nói ra lại rất dịu dàng: “Chỉ cần bảo vệ được em, dù tôi có thế nào cũng không sao cả.”
Khuynh Diễm nhíu mày: “Tôi đã nói không cần anh bảo vệ.”
Tiểu ăn vạ sao lại trở nên cứng đầu thế này?
Trước đây đều an tĩnh để cô bảo vệ, giờ lại cứ cãi lời cô!
Miên Tửu từ tốn lặp lại, ngữ khí hắn rất nhẹ, nhưng bên trong ẩn chứa quyết liệt không chịu xoay chuyển: “Tôi nhất định phải bảo vệ em, bởi vì em là...”
Hắn hơi ngập ngừng, không thể lý giải được cảm giác của mình với cô.
Một lúc sau, hắn mới tiếp tục nói: “Em là bạn tốt của tôi.”
Tiểu Hỉ có thể giao tiếp bằng mắt với hắn, tin tưởng giao thân thể cho hắn sửa chữa, còn biết đánh kẻ xấu bảo vệ hắn.
Trong thế giới của người bình thường, họ gọi đây là bạn.
Là bạn tốt của nhau.
Đã là bạn tốt, thì hắn nhất định phải bảo vệ cô.
Khuynh Diễm ngạc nhiên. Bạn tốt?
Cụm từ này khá mới lạ nha!
Qua bao nhiêu thế giới, đây là lần đầu tiên tiểu ăn vạ xem cô là bạn đó!
[Từ bạn tới người yêu thì dễ, từ người yêu trở thành bạn lại khó.]
[Đại nhân vật đang giảm giá trị kí chủ từ crush thành friendzone, cô vui như vậy làm gì?] Hắc Khuyển phá tan tâm trạng của Khuynh Diễm.
“Mi có ngậm mỏ cũng không ai nói mi câm!”
Hắc Khuyển: [...]
Khuynh Diễm mắng Hắc Khuyển xong, quay lại thì chợt phát hiện Miên Tửu đang ngơ ngác nhìn mình.
Nhìn ta làm gì?
Còn nhìn với vẻ mặt muốn ăn vạ đó? Ta làm quái gì mi!
[Lúc nãy cô mắng ta hùng hồn lắm kí chủ!] Hắc Khuyển khen ngợi: [Hùng hồn đến mức phun luôn lời mắng ra miệng, nên đại nhân vật đang nghĩ rằng cô mắng hắn đấy!]
Cho chừa cô nha!
Khuynh Diễm: “...”
“Tôi không mắng anh.” Khuynh Diễm bình tĩnh cứu vãn.
Dù trong tình huống tồi tệ nhất, chúng ta vẫn phải mỉm cười... thân thể người máy này không cười được.
Khuynh Diễm: “...”
Không sao, là người nắm chắc thế cục, dù xe có lật thì ta cũng phải lật ngược lại xe!
Khuynh Diễm giơ ngón tay bé bằng hạt tiêu, chỉ qua chỗ đối diện, nói: “Tôi mắng nó.”
Tiểu Thiết: “...” Nó có làm gì đâu? Tại sao lại mắng nó?
Khuynh Diễm bình tĩnh phóng lao theo lao, tiếp tục nói: “Nếu nó gọi cảnh sát sớm hơn, thì bà ta đã không thể làm loạn, nó đáng mắng!”
Đúng vậy! Nói rất chính xác!
Một lý do quá hoàn hảo, một cái cớ quá tuyệt vời, một pha bẻ lái ngoạn mục để không bị ăn vạ.
Tiểu nha đầu càng ngày càng thông minh!
Tiểu Thiết: “...” Vậy cuối cùng thật sự là lỗi của nó sao?