Tiểu Thiết điều khiển thiết bị di chuyển vật dụng trong nhà, Miên Tửu đứng một bên vừa chỉ dẫn vừa kiểm tra những món đồ cần thiết.
Chợt hắn nghiêng đầu tìm kiếm, nhặt người máy tí hon dưới đất đặt lên vai mình, nhắc nhở: “Tiểu Hỉ, em đừng đứng lung tung, lỡ đồ vật rơi xuống trúng em thì sao?”
“Thì sang thế giới tiếp theo thôi.” Khuynh Diễm bất cần đời thở ra một câu.
“Hả?” Miên Tửu nghe không hiểu cô vừa nói gì.
“Tôi nói, anh đưa thông tin của Đổng Thi Lam cho tôi.”
Khuynh Diễm vừa dứt lời, Miên Tửu lập tức khựng lại.
Sau đó, hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Tiểu Hỉ, chúng ta sắp chuyển sang nhà mới rồi, có thứ gì quan trọng em muốn mang theo thì em cứ để vào đây.”
Miên Tửu đưa đến một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật, to khoảng bằng quyển sách.
Bình thường cô cũng không có nhiều vật dụng, nên hắn nghĩ chiếc hộp này có lẽ đã đủ cho cô để hành lý cá nhân.
Nhưng ngoài dự đoán của Miên Tửu, Khuynh Diễm lại nói: “Hộp quá nhỏ, chứa không đủ.”
“Không đủ sao? Vậy em cần hộp lớn bao nhiêu?”
“Không bỏ vào hộp được.” Khuynh Diễm chậm rãi cười lưu manh dưới đáy lòng, nói: “Thứ quan trọng nhất của tôi chỉ có một, đó là anh.”
Cho nên không gói mi vào hộp được nha!
Miên Tửu: “...”
Sao Tiểu Hỉ cứ nhằm lúc hắn không đề phòng liền đột ngột phun ra những câu đau tim như vậy?
Loại thiết lập chương trình này không tốt chút nào!
“Tiểu Hỉ, tôi quan trọng với em lắm sao?” Dù biết là không tốt, nhưng Miên Tửu vẫn không kiềm chế được sa lầy vào.
“Ừ, rất quan trọng.” Không có mi thì linh hồn ta cũng xong đời, không thể không quan trọng.
Miên Tửu vui đến đáy lòng có chút nhảy nhót, giọng nói ấm áp đáp lại cô: “Tiểu Hỉ cũng là điều quan trọng nhất của tôi.”
Khuynh Diễm thản nhiên gật đầu: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Miên Tửu nghẹn lại.
Hắn không nghĩ cô sẽ trả lời như vậy.
Theo lẽ thường thì mọi người đều là cảm động, vui mừng, ngại ngùng, hoặc ít nhất cũng bất ngờ một chút.
Hắn chưa từng thấy có ai tự tin tiếp nhận như cô...
Mạch não Miên Tửu xoay chuyển một vòng, đột nhiên nghĩ ra gì đó, vui vẻ nói: “Thì ra Tiểu Hỉ đã sớm biết em quan trọng với tôi, là do em đọc được suy nghĩ trong mắt tôi đúng không?”
Khuynh Diễm: “...” Cô cảm thấy tiểu ăn vạ đang đấu trí đấu dũng với cô, nhưng cô không có chứng cứ!
Tiểu ăn vạ này rất gian xảo, không dễ ngại ngùng như các thế giới trước, khả năng ăn nói cũng rất ma quỷ.
Thậm chí cả trò chơi giao tiếp bằng mắt... cô nghi ngờ là hắn đang hố cô!
“Vậy anh muốn chơi đoán suy nghĩ qua ánh mắt nữa không?” Khuynh Diễm không rõ ý vị hỏi.
Miên Tửu lập tức gật đầu: “Muốn! Tiểu Hỉ đồng ý chơi với tôi sao?”
Người máy tí hon chìa bàn tay nhỏ về phía trước: “Anh đưa địa chỉ Đổng Thi Lam đây, tôi liền chơi với anh.”
Nguyên nhân Miên Tửu gấp gáp chuyển nhà, là vì hắn muốn chạy trốn khỏi Đổng Thi Lam.
Lần trước bà ta làm hắn bị thương, Khuynh Diễm đương nhiên không chấp nhận bỏ qua.
Cô muốn lấy địa chỉ Đổng Thi Lam để đi giải quyết tận gốc, nhưng Miên Tửu sống chết không đưa cho cô.
Cứ hễ cô nhắc đến bà ta, hắn liền đánh trống lảng sang chuyện khác.
“Tiểu Hỉ, em xem cái áo này đẹp hơn, hay cái áo này đẹp hơn?” Miên Tửu lại bắt đầu đánh trống lảng.
“Xấu.” Khuynh Diễm một chữ tóm gọn tất cả.
Miên Tửu không do dự ném áo xuống đất: “Em không thích thì tôi không mặc nó nữa.”
“Vậy sao?” Khuynh Diễm nhẹ giọng cười: “Tôi không thích toàn bộ quần áo của anh, hay là anh lập tức cởi ra hết đi, từ đây về sau đừng mặc quần áo nữa?”
Miên Tửu: “...”
“Sao lại im lặng rồi? Không nói tiếp nữa à?” Khuynh Diễm nhếch môi. Thích đánh trống lảng đúng không? Ta xem mi diễn!
Miên Tửu không thể tiếp tục giả vờ nữa, cúi đầu trầm mặc một lúc lâu mới nặng nề lên tiếng: “Sau khi chúng ta rời khỏi chỗ này thì sẽ không gặp lại bà ta nữa, em không cần để ý đến bà ta.”
“Nhưng tôi cứ muốn để ý đấy.” Khuynh Diễm ngang ngược nói.
Miên Tửu hạ giọng nài nỉ cô: “Tiểu Hỉ, tôi chỉ có một mình em thôi, tôi không muốn em xảy ra chuyện. Em đừng đi tìm bà ta, được không?”
Khuynh Diễm im lặng nhìn hắn, lát sau thì cô không nói thêm gì nữa.
Miên Tửu vẫn chưa thấy an tâm, tiếp tục nài nỉ: “Em hứa với tôi, đừng đi tìm bà ta, được không?”
Khuynh Diễm không muốn cứ mãi đôi co, qua loa gật đầu: “Được, tôi không đi tìm bà ta.” Mà ta là đi xử lý bà ta!
Tìm và xử lý là hai động từ khác nhau, ta không lật lọng, ta rất giữ lời hứa.
Hắc Khuyển: [...] Kẻ không giữ chữ tín không đáng sợ, đáng sợ là kẻ đã không giữ chữ tín mà còn bẻ cong sự thật!
Miên Tửu nhìn nhìn Khuynh Diễm mấy lần, nghiêm túc xác định xem cô nói thật hay giả.
Nhưng hiện tại cô chỉ là một khối máy móc không có biểu cảm, dù hắn nhìn thế nào cũng không bắt được sơ hở của cô.
Miên Tửu thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Hỉ, không biết khi nào em mới có thể khiến tôi ngừng lo lắng đây.”
Khuynh Diễm suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Người nói câu đó là ta mới đúng đấy!
Khi nào mi mới có thể khiến ta đỡ phiền toái đây!
Miên Tửu nhìn ra được Khuynh Diễm bất mãn, nên liền cưng chiều dỗ dành cô: “Đồ vật cứ để tôi và Tiểu Thiết thu dọn, còn Tiểu Hỉ chỉ cần ngồi trên vai tôi nghỉ ngơi thôi nha!”
Khuynh Diễm nhếch môi: “Ồ, nhưng tôi không thích ngồi trên vai anh, tôi thích ngồi trên đầu anh được không?”
Hắc Khuyển: [...]
Tiểu Thiết: “...”
Rốt cuộc chủ nhân là chủ nhân ngôi nhà này, hay Tiểu Hỉ là chủ nhân ngôi nhà này?
Nhưng chuyện làm Hắc Khuyển và Tiểu Thiết kinh hãi nhất vẫn không dừng lại ở đó, bởi vì Miên Tửu thế mà lại thực sự đồng ý cho người máy nhỏ ngồi lên đầu hắn!
Có điều Khuynh Diễm chỉ tiện miệng nói, chứ cô cũng không làm đến mức leo lên đầu Miên Tửu.
Tiểu ăn vạ là để cưng chiều, không phải để đè đầu cưỡi cổ.
Dù hắn có không ngoan, thì cũng không nên ngược đãi hắn.
Cô chính là một người rộng lượng tốt bụng như vậy đấy!
“Tiểu Hỉ, em đang làm gì tôi vậy?” Miên Tửu dừng động tác thu dọn, ngón tay đè lại người máy tí hon trong túi áo trước ngực mình.
Khuynh Diễm linh hoạt tránh khỏi hắn, bàn tay nhỏ tiếp tục xoa xoa, đường đường chính chính trả lời: “Sờ ngực anh.”
Loảng xoảng!
[Bíp bíp bíp! Đề nghị kí chủ cẩn trọng ngôn từ, ở đây có rất nhiều em nhỏ dưới mười tám tuổi, tâm hồn cần được giữ gìn và bảo vệ sự ngây thơ trong sáng!]
Hắc Khuyển phát tín hiệu cảnh báo Khuynh Diễm.
Mà Miên Tửu cũng vừa “loảng xoảng” làm rớt đồ vật trên tay, giương cặp mắt cứng ngắc nhìn cô.
Khuynh Diễm: “???”
Ta nói gì kinh thiên động địa lắm sao?
Bình thường ngồi trên vai hắn thì ta sờ sờ vai hắn, giờ nằm trong túi áo trước ngực hắn, thì ta liền thuận tay sờ sờ ngực hắn thôi!
Hắn chọc tức ta, nhưng ta không hề đánh hắn, ta chỉ sờ hắn có mấy cái.
Ta đâu có làm gì sai đâu, nhỉ?!