Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 280: Chương 280: Người Máy Nổi Loạn (11)




Sau khi dọn sang nhà mới, chuyện đầu tiên Miên Tửu làm, chính là cẩn thận tháo người máy tí hon ra kiểm tra.

Nghiêm túc soát xem bên trong thân thể cô có trà trộn đồ vật kỳ quái gì vào không, nếu không tại sao cô cứ luôn có lời nói và hành động thiếu đứng đắn với hắn?

Nhưng hiển nhiên là hắn không tìm được gì, bởi vì thứ kỳ quái không nằm ở thân thể người máy tí hon, mà nằm trong mạch não lưu manh của Khuynh Diễm.

Hắn muốn thay đổi, trừ khi hắn đủ bản lĩnh thay luôn não cô.

Miên Tửu rầu rĩ ngồi bên bàn: “Tiểu Hỉ, em mà cứ như vậy, tôi sẽ không thể dẫn em ra đường đâu.”

“Vậy thì anh không cần dẫn, tôi sẽ tự đi.” Khuynh Diễm cảm thấy mình là một người rất dễ nói chuyện.

“Không được!” Nhưng tiểu ăn vạ của cô lại là một tên rất khó nói chuyện. “Em không được ra đường mà không có tôi! Lỡ đâu ở sau lưng tôi, em lại đi trêu chọc ai khác thì sao?”

Tuyệt đối không được!

Có trêu thì cũng chỉ cho trêu một mình hắn!

Khuynh Diễm nhướng mày: “Nhìn tôi giống loại người gặp ai cũng trêu chọc à?”

Miên Tửu không đáp lời, nhưng ánh mắt sáng quắc hướng đến cô, chính là một câu khẳng định.

Em quả thật là người như vậy!

Khuynh Diễm cảm thấy mình cần làm rõ một chút, nghiêm chỉnh nói: “Yên tâm, tôi chỉ có hứng thú với một mình anh.” Và một số em gái đáng yêu khác nữa.

Hắc Khuyển: [...] Cô có giỏi thì nói ra nửa câu còn lại đi!

Miên Tửu khựng lại, chậm chạp phát ra tiếng cười không rõ sắc độ: “Hứng thú? Thì ra tôi chỉ là hứng thú nhất thời của em nhỉ?”

Khuynh Diễm: “...”

Từ từ, ta cảm thấy cơn giông bão sắp bị ăn vạ lại đang kéo tới.

Vào thời khắc này nhất định phải bình tĩnh xử lý, không thể nói bừa!

Khuynh Diễm há miệng, đáp: “Đúng vậy.”

Miên Tửu lập tức đứng bật lên khỏi ghế, quay lưng tức giận đi vào phòng.

Hôm qua vừa nói hắn là điều quan trọng nhất, hôm nay đã nói hắn chỉ là hứng thú nhất thời!

Từng câu mà cô nói ra, nửa chữ cũng không thể tin!

“Tôi cảm thấy hứng thú với anh, nhưng đó không phải hứng thú nhất thời. Cho đến khi thế giới này kết thúc, tôi cũng chỉ đối xử đặc biệt với một mình anh.”

Âm thanh nhàn nhạt vang lên từ phía sau, chậm chạp rơi vào đáy lòng Miên Tửu.

—— Cho đến khi thế giới này kết thúc, tôi cũng chỉ đối xử đặc biệt với một mình anh.

Miên Tửu đưa tay đè lên ngực mình, nếu hắn có trái tim, lúc này tim hắn nhất định đang vội vã chạy loạn nhịp.

Hắn hít sâu, giữ giọng mình bình tĩnh hỏi: “Tiểu Hỉ, em biết em vừa nói gì không?”

“Biết.” Khuynh Diễm không do dự gật đầu.

Miên Tửu trầm mặc một lúc lâu, quay lại ngồi xuống bên cạnh cô, dùng âm thanh nhẹ nhàng giải thích: “Em chỉ là AI mới thức tỉnh, trong thế giới của em bây giờ chỉ có tôi, nên em mới nghĩ tôi là người duy nhất quan trọng với em.”

“Nhưng chờ đến khi em lớn hơn, em tiếp xúc với những người bên ngoài, em sẽ thấy bọn họ thú vị hơn tôi, đặc biệt hơn tôi. Thế giới bên ngoài rất tốt đẹp, em đừng chỉ hướng đến một mình tôi.”

Khuynh Diễm vô cùng nghiêm túc lắng nghe và suy ngẫm, nắm bắt trọng tâm hỏi: “Vậy... ngoài kia có ai đẹp hơn anh không?”

Hắc Khuyển gào lên: [Đây là trọng tâm của cô hả kí chủ? Đại nhân vật nói đến chân thành như thế, cô làm ơn đừng có tổn thương người ta!]

Miên Tửu quả nhiên ngay lập tức bị tổn thương: “Em nói bao nhiêu lời ngon ngọt, nói tôi đặc biệt với em, thì ra tất cả đều là vì gương mặt này của tôi!”

Giọng nói đầy oán trách, y hệt thiếu nữ mới lớn vừa bị tra nam lừa gạt tình cảm.

Khuynh-tra-nam-Diễm nhanh chóng phủ nhận: “Đương nhiên không phải chỉ vì gương mặt anh.”

“Vậy thì em còn vì điều gì nữa?” Miên Tửu có chút mong chờ nhìn cô.

Khuynh Diễm vỗ vỗ lên vai hắn: “Anh đâu chỉ có gương mặt, anh còn có thân hình mà, lúc anh cởi quần áo đi tắm...”

Miên Tửu đứng dậy bỏ vào phòng.

Hắn bật dậy mạnh đến nổi suýt chút nữa Khuynh Diễm lộn nhào từ trên vai hắn cắm đầu xuống đất.

Nhưng cô không tức giận, mà cô thậm chí còn thấy buồn cười: “Anh không tỏ ra thấu hiểu lý lẽ nữa sao?”

“Em...” Miên Tửu cứng ngắc đứng lại: “Em biết cả rồi?”

Khuynh Diễm nhếch môi cười. Sao cô có thể không biết?

Hắn nói nhiều như vậy, luôn miệng khen người bên ngoài thú vị, còn khuyên cô đừng chỉ hướng đến hắn.

Tiểu ăn vạ là người hiểu chuyện như vậy sao?

Ha ha!

Chuyện hài cũng không phải kể kiểu đó đâu!

Con người của hắn, hay ghen tị, thích gây sự, đến cái máy tính bảng hắn còn đi so sánh, ở đó mà khuyên cô đừng để ý đến hắn!

Đều là diễn kịch cả thôi.

Mục đích của hắn là muốn cô nói dù xung quanh có trăm hoa đua nở muôn màu muôn sắc, thì trong mắt cô cũng chỉ có một mình hắn.

“Yên tâm, tôi không phải trẻ con, thế giới bên ngoài tôi thấy nhiều rồi, nhưng trước giờ cũng chỉ có một mình anh...” Khuynh Diễm hơi dừng lại, chậm rãi cười lên: “Là có gương mặt và thân hình đẹp nhất thôi!”

Rầm!

Miên Tửu sập cửa ngay trước mặt cô.

Khuynh Diễm chống tay lên cằm, tâm trạng dường như khá vui vẻ.

Tiểu ăn vạ này, trêu đùa rất tốt nha!

——

Tích... Tích... Tích!!

“Báo cáo! Báo cáo! Dự án thiên đường đã bị phá hủy!” Âm thanh máy móc lạnh băng phát ra từ robot trên sàn nhà.

Đằng sau bàn làm việc đặt một chiếc ghế dựa xoay màu đen, mặt lưng của ghế đối diện với bàn.

Người ngồi trên ghế không quay lại, chỉ có thể nhìn thấy phần lưng ghế cao ngất, không để lộ gương mặt, và cũng che đi toàn bộ thân thể.

Giọng nói nam nhân trầm thấp vang lên: “Lại là hắn làm sao?”

“Đúng vậy, người phá hủy chính là Miên Tửu.” Robot rè rè phát sáng đáp lời.

Có tiếng “lách cách” của cốc trà va vào đĩa lót, nam nhân bên kia chẳng những không tức giận, mà còn có chút cười đùa: “Tính tình của hắn cũng thật lớn, đã bị ta nắm điểm yếu, mà vẫn dám đối đầu chống lại ta.”

Uy hiếp hắn, hắn liền phá hủy không gian địa ngục.

Để Đổng Thi Lam đến nhà hắn gây rối, hắn liền hủy luôn dự án thiên đường.

Một mặt chuyển nhà rời đi, người ngoài nhìn vào đều nghĩ hắn yếu đuối sợ hãi.

Nhưng ở nơi không ai phát hiện, hắn liền ăn miếng trả miếng, phá hỏng kế hoạch của người khác, nửa điểm cũng không chấp nhận nhường nhịn thua thiệt.

Có điều, cho dù hắn tài giỏi ngang ngạnh đến đâu, thì cũng chỉ là đứa trẻ mới lớn, có thể đấu lại người dày dặn kinh nghiệm sao?

Nam nhân càng nghĩ càng muốn cười nhạo, trầm giọng phân phó: “Dò tìm chỗ ở mới của Miên Tửu, đừng chỉ đưa địa chỉ cho Đổng Thi Lam, gọi cả Doãn Tường đến tham gia náo nhiệt đi.”

“Tuân lệnh chủ nhân.” Robot rè rè đáp lời, nhanh chóng rời đi thi hành nhiệm vụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.