Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 281: Chương 281: Người Máy Nổi Loạn (12)




Người máy nhỏ đứng trong góc tối, yên lặng quan sát tòa nhà lớn ở đối diện.

Toàn bộ tòa nhà được xây dựng bằng sắt thép kiên cố, vì sợ kẻ gian đột nhập nên những tầng dưới đến cửa sổ cũng không có, bao bọc cực kỳ kín kẽ, không để lộ dù một khe hở.

Chỉ từ khoảng tầng mười lăm trở lên, ở mỗi tầng mới có một cửa sổ, nhưng lớp kính dày cứng rắn kia vừa nhìn liền biết không phải loại dễ phá vỡ.

Gia cố chặt chẽ, bảo mật nghiêm ngặt.

Tòa nhà này chính là trụ sở của Bộ Thông Tin.

Ở thời đại công nghệ tiên tiến này, mức độ quan trọng của Bộ Thông Tin có thể sánh ngang với ngân hàng quốc gia.

Đây là nơi cất giữ toàn bộ dữ liệu từ phổ thông đến cơ mật. Chỉ cần muốn tìm kiếm tin tức, thì cứ liên hệ với Bộ Thông Tin.

Khuynh Diễm muốn có địa chỉ Đổng Thi Lam, muốn tìm thân thể nguyên chủ, nên đã đến đây thăm dò.

Nhưng cô chỉ là người máy mô hình, không có thân phận tai to mặt lớn, còn khuya bọn họ mới đưa cho cô.

Cho nên, cách duy nhất chính là đột nhập vào trộm... khụ, vào mượn xem.

Khuynh Diễm đã đứng bên ngoài quan sát gần mười lăm phút, tòa nhà này canh giữ rất nghiêm ngặt, lối vào duy nhất là cửa chính.

Hai bên cửa có năm người máy hung tợn như môn thần, đang cầm thiết bị điện từ rà soát.

Đừng nói là lẻn vào, chỉ cần cô đến gần bọn chúng trong phạm vi hai mét, bọn chúng chắc chắn sẽ quét ra cô!

Khuynh Diễm quan sát một lượt, ẩn mình vào vào góc tối, khẽ cong đầu ngón tay.

Đóm lửa nhỏ lắc lư hiện ra, dường như nó phát hiện được thứ gì đó rất thú vị, nên bắt đầu nhảy nhót lăn tròn trên tay cô.

Khuynh Diễm hung dữ liếc mắt: “Mi dám cười ta?”

Đóm lửa nhỏ khựng lại, sau đó nhanh chóng lắc lắc lắc, tỏ ý nó không dám cười.

Mẹ!

Hổ xuống đồng bằng bị cẩu khinh!

Làm người máy nhỏ có gì không tốt? Dù là người máy thì cô vẫn là người máy đáng yêu nhất đấy biết không!

Tức chết cô!

Khuynh Diễm tức đến ném thẳng đóm lửa vào tòa nhà của Bộ Thông Tin.

Đóm lửa không phải máy móc, nên thiết bị điện từ bên kia không thể quét ra nó.

Khoảng mười phút sau khi nó đi vào, chuông báo cháy của tòa nhà inh ỏi reo lên.

Đám cháy không xuất hiện ở duy nhất một nơi, mà là rải rác đều ở mỗi tầng.

Khói đen sặc sụa tràn ra, nhưng vì tòa nhà không thiết kế cửa sổ nên không có đường thoát khói, giờ thì một khối bảo mật chặt chẽ này chẳng khác gì lò hun.

Các người máy la hét kêu gào, từ phía trên rầm rầm chạy xuống, vừa chạy vừa la mắng kẻ thiết kế ra loại bảo mật này là đứa ngu nào!

Không nghĩ đến trường hợp cháy nổ sao?

Không biết chừa lối thoát hiểm sao?

Muốn bày ra bữa tiệc thịt người máy xông khói đúng không?!

Máy hút khói trên trần nhà liên tục hoạt động, nhưng không thể kịp thời xử lý hết đám khói mù mịt này.

Thiết bị quét sóng điện từ trên tay người máy giữ cửa không ngừng reo lên, đoàn đội bên trong liên tục lao ra ngoài, nhưng không một ai chịu ngừng lại quét thẻ.

Người máy giữ cửa không thể ngăn bọn họ, bởi vì vừa mở miệng ngăn, liền sẽ bị mắng!

Hỏa hoạn đến nơi rồi, ai rảnh đi xếp hàng quét thẻ ra cổng? Bị chập mạch thì về nhà sửa máy, đừng có ở đây kéo cả đám chết chùm!

Giờ thì không chỉ chạy loạn, mà còn bắt đầu xuất hiện cãi vã, hiện trường biến thành một mớ rối tung rối mù.

Vào thời điểm ồn ào này, có một viên nho nhỏ màu trắng nhanh chóng lẻn vào tòa nhà.

Đám người máy to lớn đang chạy tứ tán, không ít lần suýt giẫm nát Khuynh Diễm dưới chân.

Nhưng cô lại không hề né tránh bất kỳ ai, một đường thẳng tắp tiến về phía trước.

Dù kích cỡ thân thể nhỏ, nhưng cách hành xử vẫn vô cùng lớn lối ngang ngược.

Làm cho Hắc Khuyển nhìn theo mà muốn thót tim!

Kí chủ chưa làm nhiệm vụ, chưa thực hiện nguyện vọng, không thể bị giẫm chết đâu!

Cô chết rồi thì thế giới này ai lo! Lý do chết vì bị giẫm lại càng không thể thông cảm!

Nhưng Khuynh Diễm không bị giẫm chết.

Ngược lại kẻ suýt giẫm trúng cô đều bị vặn cho trẹo chân!

Hắc Khuyển: [...] Xin lỗi, là nó đánh giá thấp cô rồi.

Khuynh Diễm một mạch leo đến tầng hai mươi, khi đi ngang cửa sổ, cô đột ngột dừng lại.

Loảng xoảng!

Cửa sổ bị đầu sắt của cây lau nhà đập vỡ.

Thủ phạm đập xong lại xem như không có việc gì, tiếp tục tiến về phía trước.

[... Kí chủ, tự nhiên cô đập cửa sổ người ta làm gì?] Bệnh thần kinh nói phát là phát sao?

Khuynh Diễm không nhiều lời, nói: “Ngứa tay.”

Hắc Khuyển: [...] Thì ra thật sự là phát bệnh thần kinh!

Khuynh Diễm nhìn thấy một căn phòng bị rất nhiều lửa bao vây thì liền dừng lại.

Ngọn lửa nhỏ lắc lư ủi đến bên người cô, dường như đang nói gì đó.

Khuynh Diễm hơi nhíu mày, thử sờ cánh tay mình, tìm một khớp nối không quá quan trọng, vặn ra một con ốc vít nhỏ.

Nhắm thật chuẩn xác, ném thẳng qua phía cửa phòng bên kia.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Tia laze chằng chịt bắn ra từ bốn phía, kết thành mạng lưới bủa vây dày đặc, chặn kín lối vào phòng.

Chỉ trong vỏn vẹn một giây, con ốc vít vừa ném ra đã bị cắt đến bụi vụn cũng không còn.

Khuynh Diễm: “...”

Thật đáng sợ.

Ta mà nhảy vào là sang thế giới tiếp theo luôn rồi!

Khuynh Diễm cảm khái hai câu, sau đó cong chân lên, nhảy vào.

Qua thế giới tiếp theo càng tốt, cuối cùng cũng có một cánh cổng mở rộng chờ đón ta!

[Kí chủ, cô lại lên cơn gì nữa vậy hả? Cô mà chết thì đại nhân vật phải làm sao? Thế giới này phải làm sao!] Hắc Khuyển vội vã hét lên.

Khuynh-người-cứu-thế-giới-Diễm ngạc nhiên.

Thì ra bấy lâu nay ta vĩ đại như vậy sao?

Không có ta thì thế giới liền xong đời?

[Không chỉ thế giới xong đời, mà linh hồn cô cũng phi thăng... không phải, phi tán đó kí chủ!] Hắc Khuyển gấp đến loạn ngữ nói nhầm.

Khuynh Diễm nhảy khỏi tia sáng đỏ đâm về phía mình, bất cần đời đáp: “Không phải vấn đề lớn, dù sao cũng có mi mất linh hồn chung với ta, đường đến hoàng tuyền không quá cô đơn.”

[Cô thích đến hoàng tuyền thì đến một mình đi! Ta muốn sống! Ta chỉ là đứa trẻ chưa hưởng thụ cuộc đời mà!] Hắc Khuyển khóc thét.

Mỗi khi ánh sáng laze bắn tới, nó lập tức ngạt thở một hơi.

Khuynh Diễm lại còn cố tình để tia sáng đến sát bên mình mới né tránh, Hắc Khuyển cảm thấy nó như bị người ta ném lên tàu lượn siêu tốc, nhào lộn mấy vòng.

Nó sắp không xong rồi!

[Kí chủ, rốt cuộc cô muốn cái gì mới được hả!!]

Khuynh Diễm lắc mình né khỏi ánh sáng đỏ, chậm rãi nói: “Cho ta hai ngôi sao may mắn.”

Cô đã được tám ngôi sao, chỉ còn thiếu hai ngôi sao nữa là đủ để quay số trúng thưởng.

Không nhân lúc này ép lấy, thì còn chờ đến lúc nào?

[...] Nữ nhân thủ đoạn vô sỉ! [Hai ngôi sao mà thôi, ta cho cô!]

Khuynh Diễm từ tốn giơ lên năm ngón tay nhỏ, tia sáng đỏ sắc bén chỉ còn kém chút nữa là cắt đứt đầu ngón tay cô.

Chất giọng người máy lạnh băng, pha lẫn chút âm cười nhàn nhạt, nói: “Chưa hết, ta còn muốn 500,000 điểm tích lũy không khấu trừ.”

Hắc Khuyển: [...] Mạng nó ở đây nè, cô đến lấy luôn đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.