Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 282: Chương 282: Người Máy Nổi Loạn (12)




Hắc Khuyển cắn răng đưa hai ngôi sao may mắn và 200.000 điểm tích lũy cho Khuynh Diễm.

Tại sao lại là 200.000 mà không phải 500.000?

Đương nhiên là vì nó trả giá xuống rồi!

Kí chủ nhà người ta thì cần mẫn làm nhiệm vụ, tích góp từng con điểm, hướng đến một tương lai tươi sáng.

Còn kí chủ nhà nó thì cứ hai ngày ba bữa liền đòi qua thế giới tiếp theo! Cưỡng ép nó đoạt điểm!

Thử hỏi có hệ thống nào khổ như nó không!

Khuynh Diễm hừ mũi ghét bỏ.

Nhiệm Vụ Giả nhà khác chỉ cần làm nhiệm vụ liền có điểm, còn cô thì sao?

Còng lưng làm nhiệm vụ còn bị trừ điểm!

Cô không uy hiếp nó thì làm sao nó chịu nhả điểm ra?

Đây là đời ép cô sa vào con đường đạo tặc! Chứ thật ra cô cũng không muốn.

Hắc Khuyển: [...] Cô có chắc là cô không muốn không?

Khuynh Diễm sau khi xuyên qua mạng lưới laze dày đặc, thì liền chậm rãi nói với Hắc Khuyển: “Hack mật mã máy tính này cho ta.”

[...] Không! Nó không muốn làm!

Nó tuyệt đối không để cô lợi dụng nó thêm một lần nào nữa!

Khuynh Diễm mở máy tính lên, giữa màn hình nhảy ra một khung chữ nhật, yêu cầu điền mật mã đăng nhập.

Cô ung dung chỉ tay, nói: “Trứng Nhỏ, bắt đầu hack máy đi.”

Hắc Khuyển: [...] Đừng có gọi nó là Trứng Nhỏ! Nữ nhân nham hiểm dối trá!

Nó vậy mà lại thật sự mở mật mã cho cô!

Hắc Khuyển đập đầu tuyệt vọng.

Khối lượng dữ liệu ở Bộ Thông Tin cực kỳ khổng lồ, Khuynh Diễm sàng lọc gần mười lăm phút, mới bắt đầu lấy USB ra copy những thứ cần thiết.

Nhưng những thứ cần thiết cũng là rất nhiều, Khuynh Diễm lại phải chờ thêm một lúc nữa để dữ liệu copy hoàn tất.

Cạch!

Cánh cửa đột ngột mở ra, một bóng người lén lút tiến vào.

Là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi.

Khuynh Diễm nhìn thanh tiến độ trên màn hình, chỉ mới copy được 80%.

Thanh niên khép cửa phòng lại, vừa nhìn sang liền phát hiện người máy tí hon đang cong chân dựa bên máy chủ.

Hắn ngay tức khắc chĩa súng qua, hỏi: “Ngươi là ai?”

Người máy tí hon không trả lời hắn, mà giơ hai ngón tay về phía trước, làm thành hình khẩu súng, chĩa ngược lại uy hiếp hắn.

Thanh niên căng thẳng. Người máy này có súng!

Hắn cảnh giác lên đạn: “Ngươi là người máy canh gác nơi này sao?”

Khuynh Diễm cũng “cạch” một tiếng phát ra âm thanh lên đạn.

Cô không có súng, đây là tiếng ghi âm, để dành làm màu thôi.

“Nhìn ta thế này mà giống kẻ canh gác à?” Khuynh Diễm tỏ vẻ ghét bỏ hỏi.

Thanh niên hơi khựng lại. Cũng không giống lắm, bởi vì sẽ không ai dùng người máy mô hình đi canh gác cả...

Khuynh Diễm từ tốn nói tiếp: “Ta không phải kẻ canh gác, mà ta chính là bá chủ thế giới này!”

Thanh niên: “...” Nó bị chập mạch sao?

Khuynh Diễm nhìn lướt qua thanh tiến độ, chỉ mới nhảy tới 85%.

Hiện tại xông lên đánh nhau sao?

Cô lười.

Tiết kiệm sức lực, nói nhảm câu giờ đi.

Thanh niên cố nhịn xuống cảm giác quái dị, cẩn thận thăm dò: “Ngươi ở trong phòng này làm gì? Lửa cháy lớn như vậy, sao ngươi không ra ngoài?”

Người máy tí hon chống nạnh, kiêu ngạo nói: “Bá chủ thế giới há có thể sợ lửa!”

Thanh niên: “...” Có thể nói chuyện bình thường được không?

Hắn không muốn tiếp tục giao tiếp nữa...

Nhưng vẫn hít sâu, kiên nhẫn nói: “Ta vào đây để trộm dữ liệu, nếu ngươi cũng là trộm, vậy thì chúng ta có thể tạm thời kết minh.”

Khuynh Diễm vô cùng quả quyết phủ nhận: “Ta không phải trộm.”

Thanh niên siết chặt súng trên tay. Nếu đã không phải kẻ trộm, tức là không cùng một phe với hắn, nhất định phải trừ khử!

Nhưng hắn không dám nổ súng, bởi vì người máy mô hình kia cũng có súng. Nếu hiện tại hai bên bắn nhau, hắn cần lui đến vị trí có lợi...

Thanh niên toát mồ hôi suy nghĩ, muốn tìm cách khống chế Khuynh Diễm.

Nhưng hắn còn chưa nghĩ xong, thì đã nghe âm thanh máy móc ở đối diện lần nữa vang lên: “Ta không đến đây trộm đồ, ta là đến đây mượn đồ.”

Dùng từ phải dùng chính xác, không thể nói lung tung.

Thanh niên: “...” Nói vậy tức là nó cũng vào đây trộm?

Thế mắc cái quái gì mà hù hắn! Làm hắn sợ gần chết!

Thanh niên thở phào hạ súng xuống, nhưng một giây sau lại cấp tốc đưa súng lên, cảnh giác hỏi: “Ta và ngươi không phải kẻ địch, sao ngươi còn chĩa súng về phía ta?”

Khuynh Diễm ngạc nhiên: “Súng?” Ta có súng đâu?!

Thanh niên chỉ về phía hai ngón tay đang làm thành hình khẩu súng của cô.

Khuynh Diễm lập tức “à” một tiếng hiểu ra, thu bàn tay mình lại.

Thanh niên mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn lại không biết là không đúng ở chỗ nào.

Tiến độ hoàn thành hiển thị 100%, Khuynh Diễm không nói thêm câu nào, nhét USB vào người sau đó nhanh chóng rời đi.

Dường như thanh niên bên kia còn muốn nói gì đó, nhưng cô đã lách qua mạng lưới laze phóng thẳng ra khỏi phòng.

Hú hú hú!

Hệ thống báo động đột ngột vang lên, các ngọn đèn xanh đỏ treo dọc hành lang không ngừng nhấp nháy.

Toàn bộ người máy công tác bên trong tòa nhà đều đã an toàn rời khỏi, cơ chế cứu hỏa mặc định lúc này mới bắt đầu hoạt động.

Nước từ các khe hở phía trên xối xả đổ xuống dập lửa.

Một bóng người từ phía sau vọt tới bên cạnh Khuynh Diễm.

“Ở đây rất nguy hiểm, ta giúp ngươi ra ngoài.” Thanh niên khom lưng muốn đem người máy nhỏ nâng lên khỏi mặt đất.

Khuynh Diễm nhanh chóng né ra, nhảy hai ba bước liền phóng ra xa hắn.

Trực tiếp hành động, một lời từ chối cũng lười mở miệng nói, hoàn toàn trái ngược với thái độ đùa cợt thiếu nghiêm túc ban nãy.

Dáng vẻ bày ra rất rõ ràng, hiện tại cô không có hứng thú với hắn.

Thanh niên chợt cảm thấy tò mò, lại tăng tốc đuổi theo cô: “Người bạn nhỏ, ngươi rất có cá tính nha, ngươi muốn theo ta về không? Ta có thể nuôi ngươi.”

Nước từ trên trần nhà đổ xuống càng ngày càng dữ dội, thanh niên lo lắng Khuynh Diễm bị nước dội ướt, nên nhanh chóng cởi áo khoác giơ lên phía trên che cho cô.

“Người máy mô hình không có chức năng chống nước, ngươi cứ chạy như vậy sẽ bị hỏng đó.”

Mặt đất đã đọng không ít nước, theo tốc độ này, không tới một hai phút nữa là sẽ hoàn toàn nhấn chìm Khuynh Diễm.

Thanh niên ngỏ ý muốn giúp đỡ cô: “Ngươi lên vai ta, ta đem người thoát ra ngoài.”

Khuynh Diễm đột ngột đứng lại, ngước mắt nhìn hắn.

Thanh niên cũng đứng lại theo cô, đáy mắt toát ra ánh sáng chân thành: “Tin tưởng ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Khuynh Diễm nhìn hắn đúng hai giây, sau đó đột ngột phóng vọt lên thành cửa sổ, xuyên qua chỗ kính vỡ nhảy ra ngoài.

Thanh niên hoảng hốt với tay muốn giữ cô lại. Đây là tầng hai mươi đó! Nhảy xuống chắc chắn sẽ tan xác!

Nhưng lúc hắn hướng ra ngoài cửa sổ nhìn theo, thì thấy người máy tí hon đạp lên bậc lan can, men theo đường ống nước đặt dọc tòa nhà, an toàn đi xuống.

Thanh niên nhẹ nhõm thở phào, bất chợt hắn nghi ngờ nhìn cửa sổ.

Tại sao kính ở đây lại bị vỡ?

Chẳng lẽ là... trong lúc hỏa hoạn có vật trùng hợp rơi xuống đánh vỡ kính, rồi lại trùng hợp trở thành đường lui cho người máy kia?

Cuộc đời có thể sắp xếp sẵn chuyện may mắn đến vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.