Khuynh Diễm vừa từ Bộ Thông Tin trở về, thì liền nhìn thấy cửa nhà mở toang, bên trong vang lên tiếng ồn ào cãi vã.
Cô nhíu mày, tiện tay nhặt lấy hòn đá bên đường, sau đó nhanh chóng đi vào.
“Tiểu Hỉ đâu? Bà đã bắt Tiểu Hỉ đi đâu?” Giọng nói Miên Tửu dường như đang rất tức giận.
“Tiểu Hỉ? Là thứ quái vật tấn công mẹ lần trước sao?” Đổng Thi Lam dịu dàng cười, nhưng lời nói ra lại cực kỳ độc ác: “Con yên tâm, mẹ sẽ tiêu hủy nó, để con không bao giờ gặp lại nó nữa!”
“Bà không được làm hại Tiểu Hỉ!” Bàn tay Miên Tửu giấu dưới góc áo siết chặt, toàn thân đều phát ra cảm giác âm u đè nén.
Đổng Thi Lam cười đáp lại hắn, âm thanh ẩn chứa uy hiếp: “Nếu con muốn gặp lại nó, thì con phải theo mẹ về Doãn gia. Nếu không, mẹ sẽ... A!!”
Hòn đá thô bạo đập vào gáy Đổng Thi Lam, bà ta đau đến gục đầu ôm chặt gáy mình.
Miên Tửu khựng lại, ngay sau đó lập tức vội vã chạy đến, vớt người máy nhỏ trên mặt đất lên: “Tiểu Hỉ, em đi đâu vậy? Là bà ta bắt em sao? Bà ta có làm em bị thương không? Tôi rất lo lắng cho em.”
“Tôi không sao.” Khuynh Diễm từ tốn đáp.
“Tiểu Hỉ, tôi đã rất sợ...” Miên Tửu giữ chặt cô trong tay, âm thanh phát ra có chút nỉ non run rẩy.
“Sau này anh không nên tin lời người lạ, kẻ nào đem tôi uy hiếp anh, thì đều là đang lừa anh.” Khuynh Diễm sờ sờ mặt Miên Tửu xoa dịu hắn, sau đó cố im lặng nhẫn nhịn.
Nhưng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, nói: “Anh cứ siết thế này, thì cơ thể tôi sẽ đứt ra từng đoạn.”
Ta chỉ là người máy mô hình, mi ôm kiểu đó, mô hình quái quỷ nào chịu nổi mi!
Miên Tửu hoảng hốt buông lỏng tay: “Tôi làm đau em sao?”
“Tôi là người máy, không biết đau.” Khuynh Diễm từ tốn trấn an hắn: “Cùng lắm thì sứt tay gãy chân tàn phế thôi.”
Hắc Khuyển: [...] Kí chủ chắc chắn đây là lời trấn an sao?
Quả nhiên, Miên Tửu nghe cô nói xong, thì áy náy đến giọng đều lạc đi: “Xin lỗi em, là tôi không biết chú ý.”
Khuynh Diễm vỗ vai hắn: “Không có việc gì...” Đây cũng không phải lần đầu tiên anh muốn bẻ tay bẻ chân tôi.
Hắc Khuyển cắt hết phần cuối trong câu nói của Khuynh Diễm.
Nó mà để cô trấn an kiểu này nữa, có khi đại nhân vật sẽ tự trách đến đập đầu qua thế giới tiếp theo luôn!
Đổng Thi Lam bên kia bị đánh vào gáy, choáng váng đến một lúc lâu.
Vừa lấy lại tinh thần, bà ta liền hướng đến người máy tí hon trên tay Miên Tửu mà dữ dằn quát: “Lại là mày! Là do mày dạy hư Tiểu Ân con trai tao! Hôm nay tao nhất định phải tiêu hủy mày!”
Khuynh Diễm cười nhạt một tiếng, lập tức nhảy khỏi tay Miên Tửu, xông lên phía trước.
“Tiểu Hỉ!” Hắn vội vã giơ tay muốn ôm cô lại, nhưng cô đã nhanh hơn một bước chạy đến chỗ Đổng Thi Lam.
Miên Tửu gấp đến quên hết tất cả nỗi sợ, chỉ nghĩ đuổi theo bảo vệ cô.
Nhưng không rõ từ đâu lại có lửa đột ngột phựt lên, tạo thành một vòng chặt chẽ vây quanh mọi lối đi của Miên Tửu, như cố tình nhốt hắn ở bên trong.
Đổng Thi Lam bên kia không ngừng vồ lấy Khuynh Diễm, gương mặt bà ta điên cuồng dữ tợn, tay vớ được thứ gì liền cầm thứ đó tàn nhẫn đập về phía cô.
Mỗi lần bà ta đập xuống, hơi thở Miên Tửu đều nghẹn thắt lại, nhưng ngọn lửa xung quanh cứ nhốt chặt hắn, không cho hắn chạy đến bảo vệ cô.
Khuynh Diễm né tránh mấy lần, trực tiếp leo lên người Đổng Thi Lam. Bà ta lại chẳng khác gì kẻ điên, cầm cán chổi tự đập lên người mình.
Chỉ vì muốn đánh chết cô, ngay cả thân thể bà ta, bà ta cũng dám tàn nhẫn đánh xuống.
Dáng vẻ hung hăng cuồng nộ này của Đổng Thi Lam, hoàn toàn khác với điệu bộ dịu dàng từ tốn lúc bà ta nói chuyện với Miên Tửu.
Một bộ mặt khác, một tính cách khác, không phân biệt được đâu mới là con người thật của bà ta.
Miên Tửu nhìn thấy Đổng Thi Lam dữ tợn như vậy, ký ức u ám liền như thủy triều ồ ạt xông đến nhấn chìm hắn.
Bà ta là một kẻ điên! Bà ta sẽ giết Tiểu Hỉ!
Đổng Thi Lam cầm bình gốm sứ dồn hết sức lực đập xuống Khuynh Diễm
Miên Tửu liều mạng nhảy qua lửa chạy tới bảo vệ cô...
Loảng xoảng!
Da thịt giữa trán nứt ra, có vết máu đỏ thẫm chảy xuống.
Biểu cảm Đổng Thi Lam vặn vẹo đau đớn, ngã xuống đất bất tỉnh.
Là vì lúc nãy Khuynh Diễm đứng trên đỉnh đầu bà ta, nên bà ta đã cầm bình sứ tự đập lên đầu mình.
Động tác dứt khoát tàn nhẫn bao nhiêu, đến cuối cùng là chính bà ta lãnh đủ bấy nhiêu.
Khuynh Diễm phủi phủi tay, cong chân nhảy xuống đất.
Ở phía đối diện, sợi dây thừng được kết bằng lửa đang cột chặt tay chân Miên Tửu cũng chậm rãi rút đi.
Hắn cúi đầu nhìn cổ tay mình, ngoài cảm giác hơi nóng rát thì hoàn toàn không có vết bỏng khi bị lửa đốt. Miên Tửu dù không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng hắn đã có thể khẳng định, lửa này là do ai làm ra.
Khuynh Diễm cân nhắc một lúc, ngẩng đầu hỏi: “Giết... Xử lý bà ta được không?”
Đổng Thi Lam cứ nói bà ta là mẹ hắn, xử lý mẹ hắn trước mặt hắn, hình như không tốt lắm.
Làm sau lưng có lẽ tốt hơn.
Miên Tửu không trả lời vấn đề của cô, mà lại hỏi một câu khác: “Lúc nãy em... trói tôi sao?”
Hắn lo lắng cho cô, thế nhưng cô lại nhốt hắn, còn trói hắn?
“Không phải trói, tôi chỉ... giữ chân anh. Đúng vậy, là giữ chân anh thôi.” Khuynh Diễm đứng đắn hùng hồn nói.
Nếu ta không ngăn mi, thì người bị đập vỡ đầu hiện tại không phải Đổng Thi Lam, mà chính là mi!
Chỗ người ta đang đánh nhau lại cứ nhảy vào làm gì?
Miên Tửu im lặng nhìn cô thêm hai giây, sau đó quay lưng bỏ về phòng.
Lại giận dỗi rồi?
Khuynh Diễm nhìn nhìn Đổng Thi Lam, một giây sau liền xông đến đánh bà ta lần nữa!
Hết lần này đến lần khác bắt nạt tiểu ăn vạ, lại còn làm hắn giận dỗi cô, không đánh thì không thể nuốt trôi cơn tức này!
Khuynh Diễm đánh đến mỏi tay, mới lấy thiết bị theo dõi từ chỗ Tiểu Thiết gắn lên người Đổng Thi Lam, sau đó ném phăng bà ta ra khỏi nhà.
Tạm thời không xử lý, dỗ tiểu ăn vạ trước đã.
Nhưng cô còn chưa kịp đi dỗ thì Miên Tửu đã tự giác chạy tới tìm cô.
Hai bàn tay hắn run run ôm cô từ dưới đất lên, không ngừng tự trách chính mình.
Khuynh Diễm hiện tại cũng rất... một lời khó nói hết.
Chuyện là, cô bị rơi cánh tay.
Nguyên nhân bắt nguồn từ lúc cô tháo ốc vít trên tay mình, ném thử nghiệm lưới laze ở Bộ Thông Tin.
Vốn dĩ đây là khớp nối không quá quan trọng, sẽ không xảy ra việc gì, nhưng cô lại cậy mạnh đánh nhau với Đổng Thi Lam, còn hung hăng một tay túm chân bà ta ném ra khỏi nhà!
Đây là hậu quả của phần mềm quá trâu nhưng phần cứng quá phế, dẫn đến cánh tay người máy mô hình không chịu nổi lực nặng, rơi thẳng xuống đất.
Rơi tay thì rơi tay, hiện tại cô là người máy, vốn dĩ không thấy đau, tìm vài con ốc gắn lại là được.
Nhưng vấn đề lớn nhất là...
“Tiểu Hỉ, xin lỗi em, là tôi liên lụy em, tôi vô dụng, là lỗi của tôi không bảo vệ tốt cho em!” Miên Tửu run run nhặt lên cánh tay nhỏ của cô, giọng nói như sắp khóc đến nơi luôn rồi.
“Không liên quan đến anh.” Khuynh Diễm đau đầu.
Đừng khóc nha, bây giờ cô chỉ có một tay, không đủ sức dỗ đâu.
Ít nhất cũng phải gắn tay vào cho cô rồi hãy khóc chứ!
“Em không cần an ủi tôi, tôi biết đây là lỗi của tôi.” Miên Tửu dằn vặt tự trách.
“Chuyện này không liên quan đến anh, là tôi...” tháo ốc vít đi thử nghiệm.
“Tôi đã nói là lỗi của tôi mà!” Miên Tửu cướp lời cô: “Tôi biết là lỗi của tôi!”
Khuynh Diễm nhìn khí thế hắn lại muốn quậy lên, tùy tiện qua loa hùa theo hắn: “Ừ, lỗi của anh.”
“Em quả nhiên cho rằng đây là lỗi của tôi! Em oán trách tôi, em chán ghét tôi lắm rồi phải không?” Miên Tửu bỗng trở nên cực kỳ đau thương.
Khuynh Diễm: “...” Này, rõ ràng là hắn cứ giành đây là lỗi của hắn.
Cô nói không phải, hắn liền gân cổ lên cãi với cô.
Cô nói phải, hắn lại phản ứng như cô vừa cầm dao đâm hắn một nhát.
Trình độ ăn vạ đã lên tới level thiên lý bất dung luôn rồi đấy!