Người máy sắt thép đầu đội chiếc mũ lưỡi trai, đang vội vã bước đi trên đường lớn.
Hắn cố tình chen vào giữa đám đông, cứ đi được một đoạn lại ngoảnh đầu nhìn về phía sau, như đang muốn cắt đuôi ai đó.
Hắn không ngừng rẽ vào các con hẻm ngoằn ngoèo, cuối cùng dừng lại ở một nơi vắng vẻ.
Lúc này hắn mới móc ra dao găm, hét to vào khoảng không trước mặt: “Là kẻ nào đang đi theo ta?“. Truyện mới cập nhật
Lạch cạch...
Phía đối diện vang lên tiếng động, người máy mũ lưỡi trai căng thẳng siết chặt dao.
Tiếng “lạch cạch” vang lên khoảng hai giây, từ trong góc tối có một vật thể chậm chạp xuất hiện.
Người máy mũ lưỡi trai híp mắt cảnh giác, cuối cùng biểu cảm cảnh giác biến thành ngạc nhiên pha chút hoang mang, thứ đi theo hắn... là một người máy mô hình?!
Đây chẳng phải là thứ vô hại nhất ở thế giới này sao?
Nó đi theo hắn làm gì? Bị lạc đường hả?
Không đợi người máy mũ lưỡi trai mở miệng hỏi, thì vật thể “không có tính công kích” kia đã nhảy lên thùng sắt, nâng chiều cao mình ngang bằng chiếc mũ lưỡi trai của hắn, khiến hắn phải ngẩng đầu lên mà nhìn.
Khuynh Diễm chống tay lên cành cây. Dù ta nhỏ bé, nhưng các ngươi vẫn phải ngước nhìn ta!
Thời thời khắc khắc đều không được quên làm màu!
Làm màu xong, cô phất phất nhánh cây trên tay, nói: “Dẫn ta đi gặp lão đại ngươi.”
Người máy mũ lưỡi trai rè rè load tín hiệu, load mãi mà vẫn không load được ý nghĩa câu nói của đồ chơi lắp ráp trước mặt.
Một lúc lâu sau, hắn mới nghiêm túc đáp: “Tổ chức ta chỉ tuyển dụng các thành viên giỏi chiến đấu, không tuyển trẻ con, ngươi đi chỗ khác xin việc đi.”
“Như thế nào là giỏi chiến đấu?” Khuynh Diễm hỏi rõ định nghĩa: “Đánh thắng ngươi có được tính không?”
“Trẻ con thì không nên đánh đấm, ngươi về nhà đi, hay là ngươi...” Người máy mũ lưỡi trai như vừa phát hiện gì đó, vỗ tay cái “bốp” khẳng định: “Thì ra ngươi là trẻ em vô gia cư nha!”
Hắn đã thử rà soát qua, đứa nhỏ tí hon này chỉ vừa thức tỉnh không lâu, chính là trí tuệ nhân tạo sơ sinh.
Lang thang thế này, có lẽ là bơ vơ không ai nuôi dưỡng.
Người máy mũ lưỡi trai tốt bụng đề nghị: “Thế này đi, ngươi nhận ta làm ba ba, từ này ta nuôi ngươi cho vui nhà vui cửa.”
Khuynh Diễm trầm mặc.
Ta làm màu nãy giờ, là để gọi mi là ba ba sao?
Nửa tiếng sau.
Người máy mũ lưỡi trai dẫn người máy tí hon đến khu tàu hàng ở bến cảng.
Đi qua rất nhiều ngõ ngách, cuối cùng mới khởi động cơ quan thông xuống tầng hầm sát bên mặt biển.
Người máy mũ lưỡi trai quay lưng nói với vật thể tí hon đang đứng nghịch nhánh cây: “Con gái... khụ, không phải, ba ba, chúng ta đi thôi.”
Gọi con lần nữa sẽ bị đánh.
Đứa bé sơ sinh nhìn như vô hại này chính là ẩn chứa sức chiến đấu trâu bò!
Cầm một nhánh cây đánh đến hắn không đứng dậy nổi!
Sau đó còn ép hắn gọi nó là ba ba!
Người máy mũ lưỡi trai bị đả kích nặng nề, nên đã dẫn Khuynh Diễm về căn cứ, để lão đại của hắn quyết định xem cô có đủ tư cách gia nhập tổ chức không.
Khuynh Diễm đi vào đường ống thông xuống bên dưới, đường ống làm bằng thủy tinh, xung quanh là nước biển xanh biếc, thỉnh thoảng còn có cá nhỏ bơi qua bơi lại.
Đi xuống càng sâu, dần xuất hiện không ít người máy bặm trợn đang ngồi lau chùi vũ khí.
Dao găm súng ống đạn dược, như đám xã hội đen dữ tợn hung hăng, nhưng phông nền phía sau lại là nước xanh cá nhỏ, thơ mộng một cách quái dị...
Đám người máy bặm trợn nhìn thấy “đứa trẻ sơ sinh” Khuynh Diễm thì lạnh lùng liếc mắt một cái, sau đó lại lạnh lùng thu tầm mắt về.
Năm giây sau...
Cạch!
Dao găm chĩa vào xương sườn người máy mũ lưỡi trai, một tên có đầu giống nồi cơm điện hung hăng quát: “Nói! Ngươi ngoại tình với ai mà đẻ được đứa bé này?”
“Đã thề cùng huynh đệ ế tới già, vậy mà ngươi lại lén lút có con!” Người máy mọc sừng trên lỗ mũi móc ra khẩu súng, lạnh lùng tuyên án: “Tội phản bội này là phải bị lăng trì ném thịt... ném sắt thép cho cá ăn!”
Người máy mũ lưỡi trai: “Cá không ăn sắt thép đâu...”
Nhưng những tên còn lại hoàn toàn bơ hắn.
“Đứa bé này không thể không có cha.” Người máy có giọng già nua đứng ra hiền hòa khuyên giải: “Chúng ta trước tiên là giết hắn, về sau có thể từng người thay phiên lần lượt làm cha đứa trẻ nha!”
“Chủ ý này không tồi đấy!”
“Ta cũng cảm thấy hợp lý!”
“Lập tức triển khai đi!”
“Khoan đã, các ngươi nghe ta giải thích! Ta thật sự không phản bội các ngươi!” Người máy mũ lưỡi trai đau khổ kêu oan.
“Không muốn nghe! Nhào vô chơi hắn đi anh em!”
“Cháu bé, mau theo ta! Ta làm ba ba con nha!”
“Không! Theo ta trước! Ta làm ba ba trước!”
“Là ta!”
Khuynh Diễm: “...”
Lũ thần kinh này vừa trốn trại ra à?
Trí tuệ nhân tạo ở thế giới ngầm đều bệnh như vậy sao?
Có điều, không hiểu sao cô lại cảm thấy bọn hắn hơi quen quen...
“Có chuyện gì mà mọi người náo nhiệt vui vẻ vậy?” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên.
Các người máy phút trước vẫn còn ồn ào, vừa nghe âm thanh thì lập tức im bặt.
Nhanh chóng dạt ra hai bên, xếp thành hai hàng ngay ngắn, nhường ra một lối đi ở chính giữa.
Dàn trận thế này, chắc chắn là để chào đón lão đại của bọn chúng!
Khuynh Diễm thậm chí còn có cảm giác, dưới đất đang trải một tấm thảm đỏ, hai bên tung bông hô hào, một cổ máy hầm hố oai vệ bước lên kế thừa hoàng vị!
Không để mọi người phải chờ lâu, từ trong góc tối có một thứ đang chuyển động đến.
Khuynh Diễm căng mắt nhìn.
Rè rè rè... là một chiếc máy hút bụi mini lăn ra!
Đám người máy bặm trợn quy củ cúi đầu: “Cung nghênh lão đại giá đáo!”
Khuynh Diễm: “...”
Cuộc đời luôn có những bất ngờ mà bạn đếch thể nào đoán trước được.