Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 293: Chương 293: Người Máy Nổi Loạn (18)




Thời điểm Khuynh Diễm vừa từ chỗ Kỷ Ôn trở về nhà, thì liền nhìn thấy Miên Tửu đang ngồi trên sofa dùng ánh mắt vô hồn nhìn cô.

Trong đầu Khuynh Diễm lập tức vang lên tiếng chuông báo động!

Cô có thể không hiểu cảm xúc của Tịch Dạ, nhưng chỉ cần hắn muốn ăn vạ cô, cô liền nhạy bén phát hiện được.

Chắc đây là bản năng sinh tồn rồi!

“Tiểu Hỉ, em không thể nghĩ đến tôi một chút sao?” Miên Tửu hỏi một câu vừa nghe là biết hắn sắp vô cớ gây sự.

“Tôi lúc nào cũng nghĩ đến anh.” Ngày nào cũng sợ mi ăn vạ ta, thật đó!

“Tôi không ngăn cản em ra ngoài, nhưng trước khi em đi, em không thể nói với tôi sao?”

Cô luôn là muốn biến mất liền biến mất, chưa một lần nói trước với hắn.

Có khi hắn vừa nhìn thấy cô ở đó, chớp mắt quay lại đã không thấy cô đâu.

Hắn đi khắp nhà tìm cô, sợ cô xảy ra chuyện. Cô nhỏ như vậy, lỡ như bị mắc kẹt ở đâu đó, lỡ như bị người ta bắt cóc, hoặc là lỡ như cô bỏ đi rồi không trở về nữa...

Hắn chỉ cần cô nói với hắn một câu trước khi ra khỏi nhà mà thôi, như vậy là khó khăn lắm sao?

Miên Tửu càng nghĩ càng thấy uất ức: “Em chỉ luôn làm theo ý mình, em chưa từng nghĩ đến cảm nhận của tôi!”

Khuynh Diễm không tán đồng.

Cô sắp xếp mọi chuyện cho hắn, giải quyết những kẻ muốn làm hại hắn, hầu hết thời gian đều nhường nhịn hắn.

Cô làm nhiều như vậy, còn chưa đủ nghĩ cho hắn sao?

Tiểu ăn vạ sao mà khó chiều dữ vậy?

[Kí chủ, đại nhân vật là muốn trước khi cô ra khỏi nhà, hãy thông báo một câu cho hắn.] Hắc Khuyển không lên tiếng là không được.

Một người có EQ cao như đại nhân vật, đụng trúng một người có EQ âm vô cực như kí chủ, rất dễ làm sụp đổ thế giới!

Nhưng Khuynh Diễm vẫn không hiểu.

Cô đi thì cô sẽ về thôi, tại sao phải nói với hắn?

[Đây là cách sinh hoạt cơ bản giữa người với người đó kí chủ. Cô đi mà không nói, hắn sẽ lo lắng cho cô.] Hắc Khuyển giải thích.

Khuynh Diễm im lặng suy nghĩ, cũng không rõ cô đã lĩnh ngộ được đến đâu, nhưng Miên Tửu bên này thì giận đến sắp bỏ nhà ra đi luôn rồi!

Hắn nói nhiều như vậy, mà cô cũng không thèm dỗ hắn một câu!

Miên Tửu uất ức đến không chịu được, quay lưng đứng dậy bỏ về phòng.

Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra, người máy nhỏ chen chân đi vào.

“Em vào đây làm gì? Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy em.”

Khuynh Diễm nghĩ cách: “Vậy anh nhắm mắt lại đi.” Nhắm lại mi liền không nhìn thấy ta.

Miên Tửu: “...” Cô vào đây là để chọc tức hắn đúng không?

“Tại sao anh lại tức giận?” Khuynh Diễm nghiêm túc hỏi, lại nói thêm: “Tôi không cảm thấy mình làm sai gì cả.”

Miên Tửu đang trong quá trình tiêu hóa sắp hết cơn giận, bị Khuynh Diễm đâm một câu cho nộ khí công tâm lại từ đầu!

Tức đến nói mà không thèm suy nghĩ: “Trên ti vi nói người thân ở cùng một nhà, khi ra đường đều nhắn với nhau một câu. Em không nói với tôi, là vì không muốn làm người thân của tôi có phải không?”

Khuynh Diễm lẩm nhẩm dưới đáy lòng.

Người thân?

Muốn làm người thân?

“Hôm trước chẳng phải anh nói tôi là bạn tốt của anh sao?” Thành người thân từ khi nào? Sao ta không biết?

Miên Tửu mở to mắt nhìn cô: “Em từ chối tôi? Em quả nhiên không muốn làm người thân của tôi!”

Khuynh Diễm: “...” Cô còn chưa nói câu nào từ chối hắn đó??

“Em ra ngoài đi, đừng bao giờ để ý đến tôi nữa!” Em mau năn nỉ tôi đi, tôi muốn được em dỗ dỗ cơ!

“Anh chắc chắn là muốn tôi ra ngoài?” Khuynh Diễm xác nhận lại.

“Chắc chắn! Em đi ra đi.” Không muốn! Em ở lại dỗ tôi đi.

Khuynh Diễm nhìn Miên Tửu thêm hai giây: “Là anh kêu tôi đi đó nha.”

Dứt lời, cô liền nhanh chóng ra ngoài, đi cực kỳ nhanh, giống như đã sớm mong chờ giây phút được chạy trốn khỏi hắn từ lâu.

Miên Tửu với tay muốn gọi cô lại nhưng không kịp...

Làm hắn tủi thân đến bật ghi âm khóc ầm ầm trong nhà!

Khuynh Diễm: “...” Không phải đuổi ta đi sao?

Tự nhiên lại quậy lên nữa rồi?

[Kí chủ, cô đã từng nghe qua câu “con trai nói có là không” chưa?] Hắc Khuyển nhanh nhẹn trợ giúp.

Khuynh Diễm nghi hoặc: “Ta lại nhớ là con gái.”

Hắc Khuyển trầm mặc: [...]

Khuynh Diễm cũng trầm mặc theo nó: “...”

Hiện tại cô khá nghi ngờ, tiểu ăn vạ là có sẵn thuộc tính của nữ chính, hay là do cô chiều hắn quá nên hắn thành ra bị bệnh nữ chính?

Mười phút sau.

Cửa phòng lần nữa mở ra.

Miên Tửu lập tức trùm chăn qua đầu, tỏ vẻ không muốn nhìn thấy Khuynh Diễm.

Một tờ giấy được đẩy vào trong chăn, Miên Tửu nghi hoặc kéo đến gần đọc.

“Thông Báo Rời Nhà.”

Miên Tửu: “???”

Đây là cái gì?

Miên Tửu tự hỏi một chút, sau đó tiếp tục đọc phần bên dưới.

“Thời gian rời nhà: 14 giờ 58 phút 27 giây.

Thời gian dự kiến trở về: 18 giờ 00 phút 00 giây.”

Miên Tửu đầu đầy dấu chấm hỏi, không nhịn được kéo chăn ra, chủ động đi tìm Khuynh Diễm.

“Tiểu Hỉ, đây là gì?”

Khuynh Diễm vô cùng đương nhiên đáp: “Chẳng phải anh muốn tôi thông báo với anh trước khi tôi ra khỏi nhà sao?” Ta làm đơn cho mi luôn rồi đó!

Miên Tửu: “...” Hắn chỉ cần cô nói một câu, không cần cô phải viết đơn như đơn xin nghỉ học thế này.

Miên Tửu nhìn đi nhìn lại mẫu thông báo, cứ cảm thấy quá khô khan, không có tình cảm gia đình gì hết.

Vì vậy, hắn nghiêm túc ngồi xuống, loay hoay chỉnh sửa lại thành...

“Lời nhắn yêu thương.

Thời gian rời nhà: 14 giờ 58 phút 27 giây.

Thời gian dự kiến trở về: 18 giờ 00 phút 00 giây.

Không cần lo lắng, trở về sẽ mua kẹo cho anh nha [icon nháy mắt].”

Khuynh Diễm: “???”

Lời nhắn yêu thương?

Lại còn mua kẹo cho anh? Lại còn nháy mắt??

Ta không đồng ý! Có chết ta cũng không viết kiểu sến súa đó!

Mi đừng hòng đặt bẫy hố ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.