Sau khi giải quyết xong đám máy móc, Khuynh Diễm kéo lê dây thép trên mặt đất, chuẩn bị mạt sát hết tầng hầm này, lôi ra tên cẩu nam nhân ức hiếp Miên Tửu!
Nhưng Tưởng Thành lại ngăn cản cô.
Hắn nói thân thể cô còn nằm ở đây, không nên bứt dây động rừng.
Khuynh Diễm ngạc nhiên nhìn hắn: “Tôi bứt nguyên cả khu rừng luôn rồi, giờ còn sợ bứt thêm sợi dây sao?”
Tưởng Thành: “...” Cũng đúng, cô đã sớm đánh loạn chỗ này, kẻ đứng sau đều sớm phát hiện ra cô.
“Vậy trước tiên chúng ta đem thân thể em rời khỏi đây, tránh cho bọn họ di chuyển đi, sau này sẽ rất khó tìm lại.” Tưởng Thành đề nghị.
“Tưởng tiên sinh.” Khuynh Diễm giơ tay ngăn hắn, phân rõ giới hạn: “Tôi không rõ anh và Nhan Khuynh Diễm trước đây có quan hệ gì, nhưng cô ấy đã...” chết.
Khuynh Diễm dừng lại, sửa lời: “Nhưng tôi đã mất trí nhớ, tôi không quen biết anh. Chuyện tìm thân thể là chuyện riêng của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết.”
Tưởng Thành dường như không thể tin nhìn cô, bàn tay hắn hơi run rẩy, nhưng vẫn kiên trì nói: “Chúng ta là bằng hữu học cùng trường nhiều năm, sao anh có thể bỏ mặc em?”
“Nhưng tôi không cần anh giúp.” Khuynh Diễm dứt khoát cự tuyệt.
Các thế giới trước, Tịch Dạ là mục tiêu nhiệm vụ của cô, còn bị cô từ chối cho chết đi sống lại.
Hiện tại, Tưởng Thành chỉ là mối quan hệ cũ của nguyên chủ, Khuynh Diễm đương nhiên sẽ không vì nguyên chủ mà mềm lòng với hắn.
Cô dùng thân thể nguyên chủ, thứ cô trả cho cô ấy là nguyện vọng, những thứ ngoài phạm vi nguyện vọng, cô sẽ không phụ trách.
Tính cách Khuynh Diễm luôn rất rạch ròi, thậm chí đến mức tuyệt tình nhẫn tâm.
Tưởng Thành biểu hiện như bị đả kích, mất một lúc lâu cũng không thể hiểu được tại sao thái độ Khuynh Diễm lại xa lạ đến vậy.
“Em... thật sự là Nhan học muội sao?”
Khuynh Diễm không phủ nhận, bởi vì tiết lộ thông tin thân phận sẽ bị cấm khẩu.
Nhưng thừa nhận thì lại càng không ổn.
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Hoàn cảnh sống thay đổi, rất nhiều thứ đều thay đổi. Nhan Khuynh Diễm của hiện tại không còn là Nhan Khuynh Diễm của trước đây. Tôi không có bất kỳ quan hệ nào với anh.”
Hắc Khuyển: [...] Trình độ ăn nói lách luật của kí chủ càng ngày càng lợi hại.
Tưởng Thành đứng lặng tại chỗ, nhất thời không biết làm thế nào tiếp lời cô.
Khuynh Diễm quay lưng rời đi, nhưng chỉ mới đi được một đoạn ngắn, thì lại nghe tiếng bước chân hắn đuổi theo.
Cô sợ bị ăn vạ gần chết, ném luôn vũ khí cong chân bỏ chạy!
Một mình Tịch Dạ là đủ phiền rồi, cô không có nhu cầu bao thầu thêm người khác!
Tích... tích... tích...
Âm thanh đột ngột vang lên, Khuynh Diễm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một khối chữ nhật đang hiện số đếm ngược...
Mẹ nó! Là bom nổ chậm!
Khuynh Diễm không nói hai lời, lập tức ào ào chạy đến lối ra, nhìn thấy cánh cửa đang mở, cô liền nhảy lên phóng khỏi tầng hầm.
Ầm ầm!
Mặt đất chấn động dữ dội.
Khuynh Diễm nấp sau tảng đá phía trên, kịp thời thoát khỏi viễn cảnh bị nổ tan xác.
Nhưng ngay sau đó, cô liền cảm thấy có điểm không đúng... Thân thể nguyên chủ đâu?
Khuynh Diễm quay đầu nhìn xuống lối vào đường hầm bên dưới, toàn bộ đều bị nổ đến không còn manh giáp.
Mẹ nó...
Nếu phải sống trong thân thể nắm cơm này cả đời, thì nhắm mắt qua thế giới tiếp theo luôn đi!
[Kí chủ, cô đã nhận hai ngôi sao may mắn và 200.000 điểm tích lũy của ta, cô mà làm bậy là bị rút điểm, rút sao lại nha!] Hắc Khuyển nghiêm giọng nhắc nhở.
Khuynh Diễm: “...” Trời muốn diệt ta!
—
Khuynh Diễm ỉu xìu trở về nhà, nằm liệt trên giường tuyệt vọng.
Miên Tửu nhìn thấy cô như vậy thì rất lo lắng, mỗi ngày đều không ngừng đi qua đi lại trước mặt cô... chuyện này càng làm Khuynh Diễm tuyệt vọng hơn!
Tiểu ăn vạ đẹp đến thế kia, ngày nào cô cũng chỉ được nhìn mà không được ăn!
Đây là vô nhân đạo! Là độc ác táng tận lương tâm!
Khuynh Diễm cứ duy trì tình trạng đó, cho đến khi có một người đến tận cửa tìm cô.
Là Tưởng Thành.
Lúc nhìn thấy hắn, cô cũng rất ngạc nhiên: “Anh còn chưa bị nổ chết sao?”
Tưởng Thành: “...” Hắn không nghĩ đến, câu đầu tiên cô chào hỏi hắn lại là câu này.
“Anh có thiết bị bảo vệ chống bom đạn, nên lúc đường hầm nổ anh đã may mắn thoát được.” Tưởng Thành giải thích.
Khuynh Diễm cũng không hỏi sâu xa việc của hắn, mà chỉ tập trung vào chuyện chính: “Tìm tôi có việc gì?”
“Lần trước em đột ngột rời đi, anh đã tìm em rất lâu, cuối cùng cũng tìm được nơi ở của em.” Tưởng Thành nói đoạn, lại thấp giọng tiết lộ: “Bọn chúng đã di chuyển thân thể em đến nơi khác, đợi anh tìm được sẽ báo tin cho em.”
Khuynh Diễm ngạc nhiên. Thân thể? Của ta?
Chưa bị nổ tan xác sao?
Nói vậy là ta có hy vọng gặm nhấm tiểu ăn vạ rồi!
Nhưng mà...
“Tưởng tiên sinh, lần trước tôi đã nói rõ, tôi không cần anh giúp đỡ.” Khuynh Diễm xa cách lặp lại.
Cô có thể hợp tác với Kỷ Ôn, vì con người hắn chỉ có lợi ích, không có tình cảm.
Nhưng hợp tác với Tưởng Thành... trực giác kinh doanh của cô không đánh giá cao đối tác làm ăn này.
Tưởng Thành cẩn thận nhìn xung quanh, kiên trì giải thích: “Sau vụ nổ Tường Ân, có rất nhiều con người thức tỉnh. Anh đã tập hợp họ thành một đội ngũ, bọn anh đang lên kế hoạch cùng nhau lật đổ AI, khôi phục quyền thống trị của nhân loại.”
“Chuyện tìm thân thể cho những người bị giam giữ chỉ là một phần trong kế hoạch, ngẫu nhiên bao gồm thân thể em mà thôi. Anh không chỉ giúp riêng em, nên em không cần ngại.”
“Không phải tôi ngại, mà tôi là muốn tự mình tìm kiếm.” Khuynh Diễm vẫn từ chối.
Vô công bất thụ lộc, nhận giúp đỡ liền nợ ân tình, mà nợ ân tình liền day dưa phiền phức.
Cô không thích phiền phức.
Tưởng Thành nhìn thái độ xa cách của Khuynh Diễm liền hiểu rõ, cô cảm thấy hắn là người ngoài, nên không muốn mắc nợ hắn.
Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó đem mảnh giấy nhỏ ra, viết vào mấy chữ, cẩn thận gập lại nhét dưới chậu hoa: “Nếu em đổi ý thì hãy đến địa chỉ này tìm anh. Em... em có thể cùng góp sức cho đội ngũ, em có được thân thể, còn đội ngũ nhận được sự trợ giúp từ em. Đây là công bằng trao đổi lợi ích, em không mắc nợ anh.”
Tưởng Thành dứt lời liền vội vã rời đi, cứ như sợ phải tiếp tục nghe thấy những lời từ chối khiến hắn đau lòng.
Khuynh Diễm nhìn địa chỉ trên mảnh giấy, lại nhìn theo bóng lưng run rẩy hấp tấp của Tưởng Thành, ánh mắt như có điều suy nghĩ.