Sau khi Tưởng Thành rời đi, Khuynh Diễm vừa quay lưng lại thì liền thấy Miên Tửu đang đứng phía sau cửa sổ nhìn cô.
Hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt, cũng không biết là đã bắt đầu nhìn từ khi nào.
Khuynh Diễm: “...” Ánh mắt đó sao cứ như sắp ăn vạ ta vậy?!
Trực giác của Khuynh Diễm không sai, cô vừa đi vào nhà, Miên Tửu liền không nhanh không chậm lên tiếng: “Hắn là con người.”
“Hắn nào?”
“Người lúc nãy nói chuyện với em.”
Khuynh Diễm à một tiếng, thì ra hắn nói Tưởng Thành.
Nhưng cô vẫn không hiểu: “Là con người thì thế nào?”
“Con người đều không tốt.” Miên Tửu có thành kiến rất sâu, tiếp tục nói: “Mà hắn còn là con người đào thoát khỏi sự khống chế của AI, sẽ càng nguy hiểm hơn.”
Khuynh Diễm: “...” Mi biết không, Tiểu Hỉ của mi cũng là con người đào thoát khỏi AI đó!
“Hắn là con người, hắn sẽ làm hại em.” Miên Tửu cực kỳ cố chấp về vấn đề này.
Khuynh Diễm có mức độ ưu tiên rất rõ ràng, cô sẽ không vì những chuyện và những người không quan trọng mà phát sinh mâu thuẫn với Tịch Dạ.
Trong phạm vi những vấn đề nhỏ nhặt, tiểu ăn vạ luôn đúng.
Còn những vấn đề không nhỏ nhặt?
Đương nhiên là cô luôn đúng!
“Tôi không quen biết hắn.” Khuynh Diễm một câu phủi sạch quan hệ.
Nghe cô nói như vậy, Miên Tửu mới chịu dừng lại không náo nữa.
Nhưng còn chưa yên bình được mấy ngày, thì Tưởng Thành lại gửi thư đến.
Khuynh Diễm nói không quen biết, thì chính là hoàn toàn không đi nhận thư, cũng không đọc thư.
Nhưng Miên Tửu lại đi nhận thư thay cô.
Không chỉ nhận, mà hắn còn xin phép đọc thư cho cô nghe.
Đúng vậy, là xin phép, đọc thư cho cô nghe.
Hắn làm như cô bị mù vậy!
Nhưng mặc kệ Miên Tửu bày bao nhiêu trò linh tinh, Khuynh Diễm đều không cho hắn đọc.
Đây là thư Tưởng Thành gửi cho nguyên chủ, không phải gửi cho cô.
Cô đã từ chối Tưởng Thành, thì không nên đọc thư giao tình của hắn và người đã khuất, lại càng không nên cho tiểu ăn vạ đọc.
Đây là phép tắc cơ bản.
Hắc Khuyển ngạc nhiên. Sao hôm nay cô đứng đắn dữ vậy, cô có phải là kí chủ nhà nó không? Hay cô bị ai nhập hồn rồi?
Cứ cách năm ngày ba bữa, Tưởng Thành liền gửi thư đến, Miên Tửu lại lộc cộc chạy ra hòm thư.
Bởi vì không được phép đọc, nên hắn cầm bìa thư nghiền ngẫm rất lâu, xem xem bìa thư hôm nay có màu gì, rồi lại lên mạng tra cứu xem màu sắc này có ý nghĩa gì.
Từ đó suy ra thông điệp ẩn ý bên trong của Tưởng Thành, mặc dù không biết Tưởng Thành có thật sự có ẩn ý hay không...
Khuynh Diễm: “...” Bệnh bổ não của tiểu ăn vạ càng ngày càng nghiêm trọng rồi!
Ban đầu, Khuynh Diễm vốn lười quản Miên Tửu, cùng lắm chỉ cho rằng hắn rảnh rỗi làm trò ấu trĩ.
Nhưng ngày qua ngày, liên tục nhìn thấy hắn đúng giờ đi kiểm tra hòm thư, sau đó cặm cụi quan sát bìa thư, đến cuối cùng còn chuẩn bị một chiếc hộp nhỏ, cẩn thận xếp từng lá thư vào.
Thái độ vô cùng chăm chút, cứ như thư này không phải gửi cho cô, mà là gửi cho hắn!
Khuynh Diễm nhìn dáng vẻ đó của Miên Tửu, càng nhìn càng thấy chướng mắt!
Giật phăng lá thư đi!
Trực tiếp đốt thành tro!
Đốt đi, đốt cho nguyên chủ ở dưới địa phủ tự đọc!
“Tiểu Hỉ, em làm gì vậy?” Miên Tửu vội vàng ôm lá thư lại, gấp gáp muốn dập lửa.
Khuynh Diễm cười nhạt nhìn hắn: “Luyến tiếc quá nhỉ?”
Lại còn muốn dập lửa cứu thư?
Nằm mơ đi!
Miên Tửu: “...”
Hắn chỉ là không muốn nam nhân khác dính dáng với cô, nhưng sao phản ứng của cô... hình như có gì đó sai sai.
Miên Tửu theo phản xạ giải thích: “Tôi và Tưởng Thành không có quan hệ gì.”
“Tưởng Thành? Gọi tên nhau nghe thân mật quá nhỉ?” Ta toàn gọi hắn là Tưởng tiên sinh đấy!
Còn mi thì sao?
Cầm mấy lá thư đã trực tiếp bay lên hai chữ “Tưởng Thành”!
Đồ lẳng lơ nhà mi!!
Miên Tửu có chút hoang mang: “Tiểu Hỉ, em... là đang ăn giấm sao?”
“Tôi là người máy mô hình, không có chức năng ăn uống.” Giấm cái khỉ gì, ta không ăn!
Miên Tửu một trăm phần trăm xác định, Khuynh Diễm là đang ghen với Tưởng Thành.
Nhưng mà... người đang ghen không phải là hắn sao? Làm thế nào lại biến thành cô rồi??
Hơn nữa, Tưởng Thành với hắn đều là nam, không thể phát sinh chuyện gì đâu!
Diễn biến này làm Miên Tửu không cách nào theo kịp.
“Sau này thư do hắn gửi đến đều phải đốt.” Khuynh Diễm cực kỳ có phong thái chủ quản gia đình, tung ra một câu quyết định.
“Nhưng mà...” Miên Tửu hơi níu kéo.
“Thế nào? Anh có ý kiến?” Khuynh Diễm liếc mắt nhìn hắn.
Miên Tửu ngay lập tức lắc đầu, nói: “Không có ý kiến, nhưng em phải đốt thư trước mặt tôi.”
Hắn cẩn thận bảo quản thư, là vì không muốn để cô một mình đọc lén sau lưng hắn.
Giờ cô lại đòi đốt thư, vậy thì phải để hắn chính mắt nhìn thấy thư bị hủy mới được!
Vì thế khung cảnh những ngày sau đó chính là, mỗi lần hòm thư có thư, Miên Tửu liền cùng người máy tí hon của hắn đi đốt.
Chỉ đốt thư, không đọc thư.
Mà còn phải đốt trước mặt nhau, để đảm bảo tính công bằng bình đẳng.
Hắc Khuyển: [...] Hai tên thần kinh này!
Phi! Không đúng!
Chỉ có kí chủ là tên thần kinh thôi, còn đại nhân vật là gần mực bị đen.
——
Một tháng sau, Tưởng Thành lại lần nữa đến tìm Khuynh Diễm.
Cô có chút cảnh giác hỏi hắn: “Anh đến đây có việc gì?” Gửi thư không thành, còn muốn đến tận nhà câu dẫn tiểu ăn vạ của ta?
“Về chuyện anh nói trong thư, em suy nghĩ thế nào?” Tưởng Thành căng thẳng hỏi.
“Là chuyện gì?”
“Em không đọc thư anh gửi sao? Chẳng lẽ anh gửi sai địa chỉ...” Tưởng Thành nghi hoặc nhìn lên số nhà.
“Anh gửi đúng địa chỉ, nhưng tôi không đọc.” Khuynh Diễm chậm rãi nói rõ: “Tôi sẽ không gia nhập đội ngũ của anh, sau này anh không cần đến tìm tôi.”
Tưởng Thành giả vờ như hắn không nghe thấy lời cô, cười gượng nói: “Anh đã tìm ra nơi bọn chúng cất giữ thân thể em, tối thứ bảy này đội ngũ của anh sẽ hành động, nếu em muốn thì có thể đến tham gia.”
Hắn lại nhét một mảnh giấy dưới chậu hoa, bên trong ghi địa chỉ, kèm theo một dãy chương trình ngôn ngữ AI khó hiểu.
“Em nhớ giữ kỹ nó, nếu... lần này anh thất bại không thể trở về, thì vẫn còn có nó bảo vệ em. Anh chỉ làm được đến đây thôi, em...”
Tưởng Thành muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ còn vỏn vẹn hai chữ: “Bảo trọng.”
Sau đó hắn liền rời đi, giống như không dám tiếp tục đối diện với thái độ lạnh nhạt của cô.
Khuynh Diễm nhìn thoáng qua mảnh giấy Tưởng Thành để lại. Nhưng cô không biết ngôn ngữ AI, nên dù có xem cũng không hiểu.
“Trứng Nhỏ, chương trình này là dùng để làm gì?”
Hắc Khuyển trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng khó xử lên tiếng: [Ta cũng không biết nha kí chủ...]
“Chẳng phải mi nói mi là hệ thống đứng đầu vũ trụ sao?” Một chương trình ở thế giới cấp thấp cũng không đọc được?
[... Chúng ta là người một nhà, ta học theo thói bốc phét của cô đó kí chủ.]
Khuynh Diễm: “...”
Cút!
Ai là người một nhà với mi!