Cánh cửa phòng giam vang lên tiếng “két” kéo dài, chậm chạp mở ra.
Vách tường trắng bên cạnh cửa hiện lên một hàng chữ đỏ: “Đi theo tôi, tôi dẫn em ra ngoài.”
Khuynh Diễm mở mắt nhìn đúng hai giây, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Suốt ba tháng qua, ngày nào cũng vậy, xuất hiện chữ trên vách tường, sau khoảng hai tiếng thì tự động biến mất, rồi ngày hôm sau lại tiếp tục xuất hiện.
Cô đã không muốn để ý, vậy mà người này cứ không ngừng dụ dỗ cô.
Muốn làm gì? Thấy cô xinh đẹp thiện lương vô hại, nên muốn âm mưu lừa gạt cô, bắt cóc cô, cướp tiền cướp sắc cô?
Thật đáng sợ! Cô tuyệt đối không đi theo hắn!
Hắc Khuyển: [...]
Cô không phải nữ chính, cho không cũng không ai thèm bắt cóc cô đâu!
Kí chủ đừng mắc “hội chứng ảo tưởng phim truyền hình” nữa!
Khuynh Diễm nằm dài trên sàn nhà viết kịch bản, hàng chữ trên vách tường cũng yên lặng nhấp nháy, kiên nhẫn chờ đợi cô.
Qua khoảng hai tiếng, chữ lại tự động biến mất.
Nhưng lần này cửa phòng không đóng lại.
Gần như là ngay tức khắc, Khuynh Diễm cảm nhận được có người vừa bước vào phòng.
Cô chống tay ngồi dậy, cảnh giác quan sát xung quanh.
Trực giác rất rõ ràng, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ ai.
Khuynh Diễm nhíu mày. Chuyện quái gì đây? Không hiện hình, chẳng lẽ... gặp quỷ sao?!
“Em đừng sợ hãi, tôi đến đây là để giúp em.” Âm thanh trầm thấp từ tính đột ngột vang lên, cánh môi mềm mại nhẹ cọ qua vành tai Khuynh Diễm: “Miên Tửu, tên của tôi.”
Khuynh Diễm lập tức giơ chân đá tới, không khí vút lên một tiếng, như có thứ gì đó vừa cấp tốc lùi lại né tránh cô.
Khuynh Diễm bẻ khớp tay. Mẹ nó con chó nào!
Lại dám hôn tai ta? Hôm nay ta nhất định chơi chết con chó chán sống này!
Miên Tửu im lặng khoảng năm giây, sau đó khẽ cười lên, âm điệu mang theo trêu chọc: “Em gái nhỏ, cách thức chào hỏi của em thật đặc biệt. Nhưng mà tôi đến để giúp em, còn em lại đánh tôi, em như vậy là rất không ngoan nha.”
Khuynh Diễm nhếch môi đáp trả: “Đã biết tôi chào hỏi, vậy mà còn né tránh lời chào thân thiện của tôi, anh như vậy cũng là rất không ngoan đấy.”
“Trong nhà chỉ cần một người ngoan là đủ.” Miên Tửu thấp giọng dạy dỗ: “Cho nên em gái nhỏ, em phải cố gắng nhiều rồi.”
“Trong nhà?” Khuynh Diễm suýt chút nữa bật cười thành tiếng: “Loại người như anh mà muốn vào nhà tôi?”
Tự tìm cái gương soi lại chính mình đi!
Thân thể trong suốt vô hình, không có mặt đẹp để ta ngắm, không có da mặt mềm mềm để ta sờ, mi xứng vào nhà ta sao?
Kiểu như mi, làm người giúp việc còn không có cửa!
“Là em vào nhà tôi, không phải tôi vào nhà em.” Miên Tửu nghiêm túc uốn nắn: “Bởi vì em không có tài sản, càng không có nhà để tôi vào.”
Khuynh Diễm: “...”
Cái tên này... hắn vừa khinh ta nghèo đấy à?
Thời ta giàu đến mức rải tiền trên giường ngủ, lót vàng trên lối đi, ném kim cương trong bồn tắm, lúc đó hắn còn chưa được sinh ra đời đâu đấy!
Thằng nhãi ranh mới bao nhiêu tuổi đầu mà dám khinh thường ta?!
Đã hôn tai ta, còn chê ta nghèo, tưởng ta không nhìn thấy hắn, thì ta liền không xử được hắn chắc?
“Em gái nhỏ, em tức giận sao?” Miên Tửu nghi hoặc hỏi, sau đó dừng lại suy nghĩ một lúc, cười nói: “Cho em kẹo, ăn kẹo không tức giận, ngoan ngoãn đi theo tôi.”
Trước mặt Khuynh Diễm hiện ra một chiếc kẹo que màu hồng, lơ lửng giữa không trung.
[Chủ nhân, ngài đến đây là để dạy dỗ đối tượng. Hành vi tặng kẹo này rất không thích hợp.] Màn hình máy tính bảng lộc cộc nhảy ra hàng chữ nhắc nhở.
Nói là đến dạy dỗ, vậy mà lại tặng kẹo?
Đây là dỗ thôi, còn dạy thì sao? Chữ “dạy” bị rớt mất giữa đường rồi?!
Miên Tửu không để ý tới lời nhắc của Tiểu Thiết, vẫn kiên trì đưa kẹo cho Khuynh Diễm.
Hắn không quên mục đích của mình, nhưng hắn chính là không khống chế được, nhìn thấy cô không vui, liền chỉ muốn dỗ dành cô.
Khuynh Diễm nhìn que kẹo một lúc, chậm rãi giơ tay lên cầm lấy.
Miên Tửu thấy cô tiếp nhận hắn, tâm trạng liền trở nên tốt đẹp, tiến lên một bước đưa kẹo đến gần cô hơn.
Tiểu Thiết cảm thấy không đúng, bất an nhắc nhở: [Chủ nhân, ngài cẩn thận...]
Nhưng Tiểu Thiết còn chưa nói hết lời, thì bàn tay Khuynh Diễm đã đột ngột chuyển hướng, không cầm que kẹo mà hướng lên phía trên que kẹo, bắt lấy cổ tay Miên Tửu.
Trong một giây nắm chặt siết lại, quật hắn qua vai ném xuống đất.
Miên Tửu bất ngờ đến không kịp phản ứng, hắn hoàn toàn không nghĩ rằng Khuynh Diễm sẽ đánh hắn.
Không gian trong phòng đột ngột xẹt lên ánh sáng, là loại ánh sáng nhiễu sóng như màn hình ti vi bị mất tín hiệu, các hạt trắng đen lốm đốm nhảy loạn, khiến tầm nhìn Khuynh Diễm bị che khuất.
Trên mặt đất mơ hồ hiện ra thân ảnh một thiếu niên, hình thể mặt mũi đều không rõ ràng, chỉ có chiếc bóng mờ ảo đan xen hai màu đen trắng.
Hắn đang cuộn tròn người lại, tay ôm chặt lấy đầu, không kêu cũng không la, bị đánh đến thân thể hơi run lên.
Khuynh Diễm nhíu mày dừng lại động tác.
Lúc nãy chẳng phải ngả ngớn nguy hiểm lắm sao? Đột nhiên biến thành đứa bé đáng thương như vậy là có ý gì?
Cô cúi đầu nhìn bàn tay mình. Cô... đánh rất nặng tay sao?
Không đúng!
Cô đánh hắn một chút thì làm sao?
Xấc láo phạm thượng như hắn, đừng nói là bị đánh, bị thiêu thành tro còn không trừ hết tội!
Đúng vậy! Tiếp tục đánh đi!
Nhưng Khuynh Diễm cũng không thể tiếp tục đánh, bởi vì Miên Tửu đột ngột biến mất, cánh cửa phòng giam “ầm” một tiếng đóng chặt lại.
Không gian trở về yên tĩnh như lúc đầu, căn phòng trắng toát không tiếng động, chỉ còn lại que kẹo nhỏ màu hồng nằm trơ trọi trên mặt đất.
Là lúc nãy Miên Tửu bị cô đánh nên đã làm rơi.
Khuynh Diễm nhìn que kẹo, không tự chủ được nghĩ đến lúc Miên Tửu vui vẻ đưa kẹo cho cô, còn có dáng vẻ hắn cuộn tròn trên mặt đất lúc bị cô đánh...
Đáy mắt Khuynh Diễm hiện lên mờ mịt, giơ tay tự sờ trán mình.
Không nóng, không có bệnh.
Vậy thì tại sao lại có phản ứng kỳ lạ như vậy? Tại sao lại cảm thấy mình không nên đánh hắn?
Hắc Khuyển: [...] Bởi vì người vừa bị cô đánh là đại nhân vật đó! Đến giờ phút này mà kí chủ còn chưa nhận ra, thần kỳ thật đấy!
Khuynh Diễm bất chợt ngẩng đầu.
Ngoại trừ Tịch Dạ, cô hầu như chưa từng nương tay với bất kỳ ai khác.
Cô đột ngột không muốn đánh Miên Tửu, chẳng lẽ là vì...
Ánh sáng thánh mẫu vừa chiếu qua người cô, khai quật ra sự lương thiện giấu kín trong cô?!
Từ hôm nay trở đi, cô sẽ trở thành người tốt? Giúp đỡ cho cộng đồng, hy sinh vì xã hội...
Không được rồi, nhắm mắt qua thế giới tiếp theo đi!
Hắc Khuyển: [...]
Có thể đổi cho nó một kí chủ có mạch não của người bình thường được không?