“Chủ nhân, ngài không sao chứ?” Âm thanh non nớt phát ra từ máy tính bảng.
Thiếu niên co người ngồi trên sofa, thân thể vẫn còn đang run rẩy, gần như là dồn hết sức lực nói: “Giật điện.”
“... Vâng, chủ nhân, ngài cố chịu đựng.”
Căn phòng xẹt lên ánh sáng, kẹp điện gắn vào đầu ngón tay Miên Tửu, điện áp chạy qua thân thể, khiến cả người hắn đều run lên.
Dây thần kinh tê dại đến mất hết cảm giác, qua khoảng năm giây, dòng điện đình chỉ dừng lại.
Tiểu Thiết dùng hệ điều hành điều khiển vật dụng trong nhà, di chuyển chăn đến đắp cho Miên Tửu, im lặng ở bên cạnh chờ đợi.
Miên Tửu ngồi ngẩn người một lúc lâu, đầu ngón tay mới dần hồi phục cảm giác, hắn giật giật tay mấy cái, chậm chạp cầm máy tính bảng.
“Chủ nhân, hôm nay ngài đã phạm một sai lầm.” Tiểu Thiết đột ngột lên tiếng.
Gian phòng im lặng, không có ai tiếp lời nó.
“Ngài quên đặc tính cơ bản của con người rồi sao? Nếu ngài đối xử tốt với họ, họ sẽ lợi dụng lòng tốt của ngài để làm hại ngài.” Tiểu Thiết máy móc nhấn mạnh từng chữ: “Chỉ có bắt nhốt họ, khống chế họ, mới có thể khiến họ vâng lời tuân theo mệnh lệnh của ngài!”
“Tiểu Thiết, ai dạy ngươi ồn ào như vậy?” Giọng nói Miên Tửu hiện lên bất mãn.
“Chủ nhân, đây là tư tưởng chính tay ngài cài đặt cho ta. Ngài phàn nàn ta, là đang phản bội chính bản thân mình.” Tiểu Thiết đanh thép biện luận.
“Khả năng ăn nói càng ngày càng lợi hại...” Miên Tửu lẩm bẩm cân nhắc: “Chắc đã đến lúc reset cài đặt lại từ đầu rồi.”
Tiểu Thiết lắc lắc mấy cái, phóng vụt khỏi tay Miên Tửu: “Chủ nhân, ngài ra đường bị người ta ức hiếp, về nhà liền bắt nạt ta!”
Miên Tửu chợt khựng lại.
Hắn uể oải cuộn tròn người, dựa sâu vào bên trong sofa, phát ra tiếng thở dài chán nản.
Chiếc bàn trước mặt lạch cạch lạch cạch, dùng công nghệ máy móc mở ra, hộc bàn đẩy đến một chiếc kẹo que nhỏ, Tiểu Thiết an ủi nói.
“Kẹo que đã mất đi không lấy lại được, nhưng may là trong nhà còn rất nhiều kẹo que, chủ nhân ăn đi, tâm trạng sẽ vui vẻ hơn.”
Miên Tửu nhìn kẹo que trước mặt, tiếng thở còn dài thườn thượt hơn lúc nãy: “Nhưng ta muốn vị dâu, không muốn vị chanh.”
Tiểu Thiết im lặng gần mười giây, khó khăn nói: “Xin chia buồn với chủ nhân, cây kẹo dâu cuối cùng chính là cây mà ngài đã tặng cho SC019, sau đó bị cô ta đánh.”
Miên Tửu chán nản không muốn tiếp tục giao lưu với nó nữa.
Ai cũng có thứ làm mình sợ hãi, như có người sợ gián sợ chuột, có người sợ ma quỷ, có người lại sợ những thứ cực kỳ bình thường như bong bóng, cúc áo.
Nỗi sợ là thứ không thể lý giải được, chỉ cần nhìn thấy nó, người ta sẽ choáng ngợp đến mức không thể tự khống chế chính mình.
Miên Tửu có một nỗi sợ.
Hắn sợ bị đánh.
Mỗi lần bị đánh, hắn sẽ trở nên lo âu hoảng loạn, không có năng lực phản kháng, chỉ biết cam chịu để người ta đánh mình.
Mặc kệ là đánh nặng hay nhẹ, chỉ cần đánh hắn, hắn liền không tự chủ được mà mất bình tĩnh.
Vì vậy hắn cài đặt chế độ giật điện cho Tiểu Thiết, để khi hắn sợ hãi, nó sẽ giật điện khiến hắn tỉnh táo lại.
“Chủ nhân, người có cá tính mạnh như SC019 không thích hợp với ngài. Cô ta không những lợi dụng lòng tin của ngài, lừa gạt mất kẹo của ngài, mà còn ra tay đánh ngài.” Tiểu Thiết chân thành khuyên nhủ.
“Chúng ta đổi một đối tượng khác đi, được không chủ nhân?”
Miên Tửu im lặng, cũng không biết qua bao lâu, hắn hơi gật đầu.
Miên Tửu đối với Khuynh Diễm, không hẳn là thích, cũng không có chuyện vừa gặp đã yêu, hắn chỉ là thấy cô đặc biệt hơn những người khác.
Cho nên hắn mới muốn thu nhận cô, để cô không phải lăn lộn bên trong ngôi trường phức tạp đó.
Nói Miên Tửu thích Khuynh Diễm, chi bằng nói hắn xem cô như con mèo hoang khó thuần, nên hứng thú muốn bắt cô về nuôi.
Bởi vì ở thế giới này, có sự cách biệt chủng tộc rất lớn.
Chủng tộc của Miên Tửu, chính là chủ nhân vận hành thế giới.
Còn những nữ sinh bên trong ngôi trường mà Khuynh Diễm đang ở, chính là tầng lớp nô lệ.
Miên Tửu muốn bắt Khuynh Diễm về nuôi, là tư tưởng theo lẽ thường, là thứ nhiều năm qua hắn đã được giáo dục.
Hắn không có ký ức hay tình cảm từ Tịch Dạ, đương nhiên không thể vừa gặp đã sống chết vượt qua sự cách biệt chủng tộc để yêu đương với cô.
Hắn thấy cô đặc biệt, nhưng không có nghĩa hắn sẽ sẵn sàng chịu đựng việc cô vươn móng vuốt cào hắn bị thương.
Hiện tại trong đầu Miên Tửu chỉ có một suy nghĩ.
Hắn muốn làm Khuynh Diễm vui vẻ, nên đã đưa kẹo cho cô.
Nhưng cô lại nhân lúc hắn mất cảnh giác, ra tay đánh hắn, làm kích phát nỗi sợ của hắn.
Đối xử tốt với người khác, sẽ bị họ lợi dụng lòng tốt rồi làm hại mình.
“Con người đều thật xấu xa. Sau này ta sẽ chỉ nuôi máy móc, không nuôi con người.” Miên Tửu lẩm bẩm nói với chính mình.
Tiểu Thiết nghe thấy, lập tức hùa theo ủng hộ: “Quyết định của chủ nhân thật sáng suốt! Con người rất hay phản bội, chỉ có máy móc là trung thành với ngài thôi, trong đó trung thành nhất là Tiểu Thiết!”
Miên Tửu: “Có nịnh nọt ta cũng không nâng cấp ngươi, tiết kiệm dung lượng để làm chuyện có ích đi.”
Tiểu Thiết: “...” Chuyện có ích nhất nó có thể làm không phải là nịnh nọt chủ nhân sao?!
——
Khuynh Diễm đang chìm trong suy nghĩ mình bị hào quang thánh mẫu xâm chiếm linh hồn, thì chợt một câu nói quen thuộc vang lên trong đầu cô.
[Nhiệm vụ thế giới: Một giây thở, một giây cản trở Miên Tửu.] Hắc Khuyển phát nhiệm vụ trong âm thanh vui sướng: [Mời kí chủ ngăn cản đại nhân vật hủy diệt thế giới!]
Khuynh Diễm khựng lại. Miên Tửu?
Cái tên này hình như hơi quen quen...
[Chính là thiếu niên vừa tặng kẹo cho cô, sau đó bị cô đánh đó kí chủ!] Bất ngờ không? Kinh hỉ không? Đánh người có sướng tay không?
Khuynh Diễm: “...” Đùa ta à? Tên biến thái đó sao có thể tiểu ăn vạ của ta?
Không thể nào!
[Có những sự thật không thể thay đổi được, kí chủ nén bi thương, chấp nhận đi! Ha ha ha!] Hắc Khuyển an ủi một cách cực kỳ thiếu đòn.
Khuynh Diễm híp mắt. Con Cẩu Tặc này, chắc chắn đã sớm biết thân phận của Miên Tửu, vậy mà lúc cô đánh hắn nó lại không ngăn cản!
Không nghi ngờ gì nữa, nó là cố ý hố cô!
Chó chết! Thứ hỗn đản!
Hắc Khuyển: [...] Cô mắng đi, có mắng nó thì đại nhân vật cũng đã cho cô vào sổ đen rồi.
Thế giới này hắn sẽ không chạy theo cô nữa, nó cũng không cần mỗi ngày ăn cẩu lương nữa.
Nó cho cô mắng, nó rất vui lòng!