Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 264: Chương 264: Người Máy Nổi Loạn (3)




Khuynh Diễm không thể nhận ra Miên Tửu là Tịch Dạ, bởi vì ngôi trường này là thế giới ảo, được thiết lập dựa trên chương trình công nghệ.

Trọng điểm là công nghệ ở đây còn rất nửa mùa!

Nói thẳng ra là loại chấp vá cực kỳ phèn, thua xa thời đại đỉnh cao tinh tế.

Chẳng hạn như, Miên Tửu muốn vào phòng tối gặp Khuynh Diễm, thì hắn không thể đưa linh hồn vào, mà chỉ có ý thức được mã hóa thành một dãy số liệu đi vào.

Không có tiếp xúc thông qua linh hồn, Khuynh Diễm đương nhiên không thể nhận ra Miên Tửu là Tịch Dạ.

Thứ công nghệ nửa mùa này chắc chắn là được thiết kế để hố cô!

Lại thêm con Cẩu Tặc! Ngậm mỏ trơ mắt nhìn cô đánh tiểu ăn vạ!

Cô thật sự quá đáng thương! Thế nào cũng bị hắn ăn vạ đến chết!

Nhưng không sao.

Khuynh Diễm trấn tĩnh lại.

Chỉ đánh có một cái mà thôi... thật ra là hai cái, mà cũng có thể là ba cái, hoặc bốn năm sáu cái...

Tóm lại số lượng không quan trọng.

Quan trọng là thỉnh thoảng cô mới đánh hắn một lần, vậy thì có sao? Chẳng lẽ hắn còn định tính toán với cô?

Chắc không đâu, tiểu ăn vạ của cô sẽ không nhỏ nhen như vậy.

Hắc Khuyển: [...] Nó có một lời muốn nói... thật ra đại nhân vật vốn là nhỏ nhen như vậy đó kí chủ!

Nhưng trò vui nào cũng nên có điểm dừng, nó mà tiếp tục cười cô, trở về chắc chắn sẽ bị luộc lần nữa.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ngậm miệng đi!



Khuynh Diễm mở mắt lần nữa, là vì bị âm thanh chuông báo thức ồn ào đánh tỉnh.

Tiếng chuông này y hệt trong trí nhớ nguyên chủ, chuông báo thức của ký túc xá nội trú.

Khuynh Diễm quan sát xung quanh một vòng, phát hiện mình thật sự đã trở về ký túc xá.

Thường thì khi một người được thả khỏi phòng tối, sẽ có thông báo khắp toàn trường.

Nhưng lần này lại không có thông báo nào gửi đến Khuynh Diễm, cô chỉ ngủ một giấc liền đột ngột được trở về.

Thẻ bài thông tin thân phận lơ lửng trước mặt, phía trên vẫn là dòng chữ “SC019 Nhan Khuynh Diễm“.

Nội dung không thay đổi, nhưng có một điểm khác biệt. Màu sắc của thẻ thông tin đã thay đổi, trước đây là màu trắng, hiện tại là màu xám nhạt.

Đặc biệt là số tích phân, lần trước cô đánh người, đã bị trừ xuống mức âm 100 điểm, hoàn toàn không thể cứu vãn.

Nhưng bây giờ số tích phân lại là 0 điểm, số điểm khởi đầu lúc nguyên chủ mới đến đây.

Khuynh Diễm nghi hoặc. Lại định bày trò gì? Ân xá nhân ngày thành lập Đảng và Tổ quốc vĩ đại?

Bị hố quá nhiều, cô không tin cuộc đời lại đối tốt với cô như vậy.

Khuynh Diễm đã sớm mất niềm tin vào cuộc sống, nghĩ nghĩ một lúc thì quyết định...

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chuyện cấp bách nhất hiện tại là ngủ thêm giấc nữa!

Hắc Khuyển: [...] Người ta là “trăm sông đổ về một bể”, còn kí chủ nhà nó là trăm suy luận cao siêu đều đổ về một chữ “ngủ” lãng xẹt.

Mỗi phòng ký túc xá có hai chiếc giường tầng, hai người nằm tầng trên, hai người nằm tầng dưới, tổng cộng bốn người.

Khuynh Diễm nằm giường dưới sát cửa sổ, ba người trong phòng nghe động tĩnh phát ra từ chỗ cô, liền đồng loạt xoay qua nhìn.

Khi nhìn thấy Khuynh Diễm, ánh mắt họ đều hiện lên ngạc nhiên.

Theo thông lệ, khi một người được rời khỏi phòng tối, trên loa phát thanh sẽ có thông báo.

Nhưng bọn họ lại chưa hề nghe thông báo về Nhan Khuynh Diễm, làm sao cô có thể trở về?

Mỗi người đều cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không ai nói gì, chỉ tập trung chuẩn bị trang phục sách vở đến trường.

Khoảng ba mươi phút sau, một nữ sinh đi đến cạnh giường Khuynh Diễm, thái độ cực kỳ không thân thiện nói: “Đồ lập dị, không định đi học sao? Vừa mới ra khỏi phòng tối đã muốn tái phạm? Cô có bị nhốt cả đời cũng đáng lắm!”

“Tố Ly, chắc là Khuynh Diễm mới về nên mệt mỏi, cậu để cậu ấy ngủ thêm lát nữa đi...” Nữ sinh ngồi giường đối diện rụt rè khuyên nhủ.

“Ngủ thêm lát nữa? Cô nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Ngủ nữa sẽ trễ học, chắc chắn lại bị nhốt vào phòng tối!” Hàn Tố Ly cọc cằn khó chịu: “Cô ta bị nhốt thì ai xếp hàng mua thức ăn sáng cho tôi? Là cô sao?”

“Tố Ly, cậu đừng mắng Tiểu Tân.” Nữ sinh còn lại lên tiếng giảng hòa: “Để tớ đi mua thức ăn cho cậu là được.”

Chu Tiểu Tân dụi hốc mắt đỏ hoe, cảm động nói: “Cảm ơn cậu, Hân Hân.”

“Không có gì đâu, bạn cùng phòng nên giúp đỡ lẫn nhau mà, quan trọng nhất là tất cả chúng ta đều hòa thuận sống cùng nhau.” Lý Hân Hân vỗ vai Chu Tiểu Tân, an ủi nói.

“Tớ đi trước đây, để kịp xếp hàng mua thức ăn sáng cho Tố Ly.”

Chu Tiểu Tân cũng đứng dậy theo: “Tớ đi mua cùng cậu.”

Hai người nhanh chóng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Khuynh Diễm và Hàn Tố Ly.

Nhưng Hàn Tố Ly vẫn không buông tha, tiếp tục dùng giọng không thân thiện nói: “Đồ lập dị, cô định ngủ đến kiếp sau à? Người trong phòng tối ngược đãi cô bằng cách không cho cô ngủ sao?”

Khuynh Diễm bị phiền đến mở mắt ngồi dậy, cô vừa nhìn qua chỗ đối diện, Hàn Tố Ly lập tức rụt cổ, chân cũng không nhịn được lùi lại.

Nhanh chóng ôm cặp chạy ra cửa, trước khi đi còn hét to một câu: “Tôi nói cho cô biết, cô mà đến trễ giờ thì biết tay tôi!”

Rầm!

Cửa phòng vội vã đóng lại, cứ như sợ chậm thêm chút nữa thì mình sẽ bị đánh.

Khuynh Diễm: “...” Người ở chỗ này đầu óc đều có vấn đề hết à?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.