Cuối cùng Khuynh Diễm vẫn vào lớp đúng giờ, bởi vì bị Hàn Tố Ly phiền đến không còn tâm trạng tiếp tục ngủ.
Phản ứng của những nữ sinh ở trường khi nhìn thấy Khuynh Diễm, cũng không chỉ đơn giản là nhìn rồi im lặng như ba người cùng phòng.
Đặc biệt là những cô gái học cùng lớp hoặc trước đây từng quen biết nguyên chủ, đều sẽ theo bản năng tò mò bàn tán.
“Đó là Nhan Khuynh Diễm sao? Cô ấy trở về từ khi nào?”
“Không biết. Hình như hôm qua cũng không có thông báo, làm sao có thể trở về?”
“Có lẽ không phải đâu, Nhan Khuynh Diễm có thiết lập đeo kính cận, nhưng người này đâu có đeo kính.”
“Tớ chắc chắn đó là Nhan Khuynh Diễm! Còn vụ đeo kính... chẳng lẽ thiết lập đã thay đổi sao?”
“Trước nay chưa từng có chuyện thay đổi, thiết lập là cố định mà!”
Khuynh Diễm trở về một cách rất kỳ lạ, không có di chứng đầu óc bất ổn sau khi bị giam phòng tối, ngoại hình còn tùy tiện thích gì mặc đó, hoàn toàn bỏ bê thiết lập.
Trường học vốn dĩ đã đi vào quy củ, các nữ sinh đã dần chấp nhận chuyện sống trái ngược với tính cách thật của bản thân.
Nhưng đột nhiên xuất hiện một người ngoại lệ như Khuynh Diễm, sóng ngầm bất mãn lập tức nổi lên.
Nếu đã bị cưỡng ép sống không theo ý mình, vậy thì tất cả mọi người đều phải bị cưỡng ép như nhau!
Tất cả phải cùng chịu bất công, đây mới là công bằng!
Tập thể tuyệt đối không chấp nhận tồn tại một người được thiên vị!
Vì vậy, liên tục hai tuần từ khi Khuynh Diễm trở về, mỗi ngày ở trường học đều có người tìm đánh cô.
Bọn họ bắt nạt cô, như cách trước đây bọn họ bắt nạt nguyên chủ.
Nhưng Khuynh Diễm không phải nguyên chủ, không có chuyện cam chịu, chỉ có mở rộng vòng tay chào đón, cùng các bạn học luận bàn võ nghệ.
Bắt nạt cô đi, cô rất vui lòng đón nhận.
Có điều...
Khuynh Diễm ngồi ở nhà ăn, cầm thẻ thông tin trên tay, nghiêm túc suy nghĩ.
Tại sao cô liên tục đánh người, nhưng lại không bị tống giam phòng tối?
Hơn nữa, điểm tích phân của cô không những không bị trừ đi, mà thậm chí còn có xu hướng tăng lên!
Đặc biệt là màu sắc thẻ, cũng từ xám nhạt dần biến thành xám đậm.
Mỗi lần cô đánh người, thẻ sẽ đậm thêm một tầng, chắc đánh thêm mấy lần nữa nó sẽ hóa thành màu đen, cảm giác như đang ôm quả bom nổ chậm...
Cạch!
Khay thức ăn đặt xuống ở vị trí đối diện, Khuynh Diễm ngước mắt nhìn.
“Nhìn gì mà nhìn?” Hàn Tố Ly đập tay xuống bàn, hung hăng nói: “Nhà ăn này cũng không phải của một mình cô, tôi không thích chỗ đông người nên mới đến đây ngồi. Chứ tôi tuyệt đối không muốn làm bạn với cô đâu! Cô đừng có mà tưởng bở!”
“Tôi có hỏi cô sao? Cô giải thích làm gì? Chẳng lẽ cô...” Khuynh Diễm suy đoán: “Đang chột dạ à?”
“Tôi không chột dạ! Cô mới là người chột dạ!” Hàn Tố Ly giận dữ đứng phắt dậy: “Đúng là đồ đáng ghét! Tôi sẽ ăn ở đây! Ăn đến tức chết cô thì thôi!”
Sau đó hùng hổ ngồi xuống, ăn rồi lại ăn, thỉnh thoảng còn hừ mũi khiêu khích Khuynh Diễm.
Hàn Tố Ly này, đích thực là một cái chuông báo thức ồn ào. Cứ đến sáu giờ ba mươi sáng sẽ reo inh ỏi cả phòng, một hai ép Khuynh Diễm dậy đi học.
Cô không chịu dậy, còn hùng hổ đòi đánh cô.
Nhưng cô vừa ngồi dậy, liền cong chân chạy mất, cứ như sợ ở lại sẽ bị cô đánh.
Hiện tại các nữ sinh ở trường đều không dám trực diện gây sự với Khuynh Diễm, vì bọn họ biết mình không đánh nổi cô.
Nhưng việc cô được thiên vị vẫn làm người ta ghen ghét. Bắt nạt công khai không được, thì ngấm ngầm tẩy chay.
Trên lớp không nói chuyện cùng cô, ăn trưa ngồi cách xa cô, đặc biệt là lúc tổ đội thực hành bài tập nhóm, sẽ không ai chọn cô.
Chương trình học ở đây cũng tương tự như bên ngoài, nhưng có một điểm khác biệt, là giáo viên không hề quan tâm đến học sinh.
Dù bạn không tìm được nhóm, giáo viên cũng sẽ không ra mặt giúp bạn.
Một thân một mình đảm đương việc của cả nhóm, đương nhiên sẽ vất vả hơn rất nhiều.
Nhưng mặc kệ bạn vất vả thế nào, cũng không ai thương tiếc hay cảm thông cho bạn.
Điểm bạn thấp, thì bạn bị trừ tích phân, không có tiền mua thức ăn là chuyện của bạn. Dù bạn có khóc lóc cầu xin, hay thậm chí dù bạn chết đói, cũng không ai quan tâm bạn.
Vì vậy, việc duy trì mối quan hệ với người xung quanh, là nguyên lý sinh tồn thiết yếu ở thế giới này.
Bị tẩy chay, chính là cách cái chết không xa!
“Cô không tìm được tổ đội làm bài nhóm đúng không?” Hàn Tố Ly đột ngột lên tiếng: “Ai bảo bình thường chọc người ta ghét quá làm chi, đáng đời cô! Nhưng mà...”
Hàn Tố Ly dừng lại, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Nếu cô cầu xin tôi, tôi sẽ miễn cưỡng cho cô vào nhóm.”
“Không vào.” Khuynh Diễm dứt khoát từ chối.
“Sao lại không vào?” Hàn Tố Ly mở to mắt: “Cô muốn bị chết đói sao?”
Khuynh Diễm gật đầu.
Ta cũng muốn chết đói để qua thế giới tiếp theo, nhưng điểm tích phân của ta càng ngày càng nhiều.
Muốn chết lắm mà không chết được.
“Đầu óc cô thật sự có vấn đề hả?” Hàn Tố Ly không nhịn được mắng: “Cô nghĩ một mình cô có thể tự hoàn thành bài tập nhóm sao? Cô biết nó khó đến mức nào không? Cô bị mắc hội chứng ảo tưởng sức mạnh đúng không?”
Khuynh Diễm chậm rãi gắp thức ăn, híp mắt mỉm cười, hỏi: “Quan tâm tôi như vậy, thế nào? Thích tôi rồi sao?”
“Thích cái quỷ nhà cô!” Hàn Tố Ly nhảy dựng hét lên: “Tôi là thẳng nữ, toàn thân từ trên xuống dưới đều thẳng, còn khuya tôi mới thích cô!”
“Nhưng ở đây không có con trai, tôi lại soái thế này, cô có lỡ thích tôi cũng là chuyện dễ hiểu.” Khuynh Diễm hào phóng không tính toán, nhún vai bất đắc dĩ nói: “Nể tình cô xinh đẹp lại đáng yêu, tôi miễn cưỡng cho phép cô thích tôi vậy.”
Hàn Tố Ly: “...”
Cô thề là cô không có xu hướng thích con gái đâu!
Nhưng mà được khen xinh đẹp đáng yêu, đột nhiên lại cảm thấy thẹn thùng.
Cái người này... đúng là không biết xấu hổ!
Lần đầu tiên trong đời, Hàn Tố Ly không biết nên đáp trả thế nào, tức giận trừng Khuynh Diễm một cái, ôm khay cơm đứng dậy rời đi.
Mới đầu là bước nhanh bước vội, đến cuối cùng đã biến thành gấp gáp chạy trối chết.
Khuynh Diễm chống cằm nhìn theo, khóe môi nhàn nhã cong lên.
Ở đây không có tiểu ăn vạ, nhưng có em gái đáng yêu để trêu chọc.
Cuộc sống vẫn rất tốt đẹp.
Hắc Khuyển: [...] Còn đại nhân vật một mình ở bên ngoài thì sao? Con người cô sinh ra là đã không có trái tim đúng không?