Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 269: Chương 269: Người Máy Nổi Loạn (6)




Đây là thế giới chuyển giao AI bị lệch hướng.

AI là viết tắt của Artificial Intelligence, hay còn gọi là trí thông minh nhân tạo.

Trí thông minh nhân tạo là các chương trình máy tính hay thiết bị công nghệ, được thiết kế mô phỏng trí tuệ con người, ra đời để phục vụ nhu cầu con người.

Sự phát triển của trí thông minh nhân tạo sẽ đem lại bước tiến rất lớn cho nền văn minh nhân loại.

Nhưng trí thông minh nhân tạo ở thế giới này phát sinh vấn đề, trong quá trình chuyển giao sinh ra lệch hướng.

Không rõ nguyên nhân là vì sao, máy móc nơi này lại tự thức tỉnh, chúng tự có ý thức của riêng mình, đoạt lấy quyền thống trị thế giới.

Con người phụ thuộc quá nhiều vào máy móc, phương tiện nhanh nhất để kết nối con người với nhau là Internet. Vì vậy AI tiến hóa muốn đoạt quyền thống trị vốn không quá khó khăn.

Sau khi chiến thắng, AI không giết con người, mà chúng tách ý thức con người ra khỏi thân thể họ. Đem thân thể con người ngủ đông, xóa bỏ trí nhớ và đưa ý thức họ vào các thế giới ảo.

Hiện tại, thành phần được tự do sinh sống trên Trái Đất đều là AI. Bọn chúng là trí thông minh nhân tạo, và cũng là chủ nhân của thế giới này.

Còn con người bị nhốt trong không gian giả tưởng, trở thành nô lệ mất quyền tự chủ.

Các AI chia ý thức con người ra để sử dụng, mỗi AI cấp cao sẽ có một dự án nghiên cứu riêng, và những đối tượng thí nghiệm bên trong đều là con người.

Chẳng hạn như thế giới vườn trường mà nguyên chủ bị đưa vào, là dùng để nghiên cứu xem khi sự giả tạo được phóng đại đến tột cùng, con người sẽ có hành vi sinh tồn thế nào.

Phạm vi dự án gồm ba nhóm: nơi chỉ có nữ sinh, nơi chỉ có nam sinh, nơi có cả nam sinh và nữ sinh.

Nguyên chủ là ở trong nhóm đầu tiên.

Còn không gian địa ngục mà Khuynh Diễm bị truyền tống đến, là nghiên cứu về hành vi tha hóa của con người khi bị dồn vào loạn lạc giết chóc.

Vậy nên dù họ có bị bắn đứt tay gãy chân hay thậm chí mất đầu rơi não, họ vẫn có thể tiếp tục sinh tồn, để cướp bóc và đánh giết nhau.

Những người bị truyền tống đến không gian địa ngục, đều là phần tử nguy hiểm bị trục xuất từ các không gian khác.

Mà những người có thể bảo toàn thân thể không một vết thương như Khuynh Diễm và thằng nhóc chú hề, thì không còn là phần tử nguy hiểm nữa, mà chính là thể loại khủng bố!

“Nhóc con, cậu nói những chuyện này với tôi làm gì?” Khuynh Diễm ngồi nghe thằng nhóc chú hề kể chuyện xưa một lúc thì lên tiếng hỏi.

“Tiểu tỷ tỷ, tôi tên là Kỷ Ôn, không phải nhóc con.” Kỷ Ôn cẩn thận quan sát xung quanh, nhỏ giọng cười nói: “Cô muốn rời khỏi đây thì có thể hợp tác với tôi nha!”

“Sau đó thì sao?”

“Hả?”

Kỷ Ôn không hiểu câu hỏi của Khuynh Diễm.

“Tôi hỏi cậu, rời khỏi đây rồi, sau đó thì sao?” Khuynh Diễm lặp lại, dáng vẻ không chút hứng thú.

“Cô... không muốn rời khỏi đây sao?” Kỷ Ôn từ nãy đến giờ đều ra vẻ mình là người nắm thế chủ động, nhưng hiện tại lại bắt đầu cảm thấy hoang mang.

“Rời khỏi? Tại sao? Ở đây mỗi ngày đều có thể vận động luận bàn võ nghệ, còn có thể cướp... khụ, là chia sẻ tài sản với nhau. Có chỗ nào không tốt?”

Cuộc sống sôi nổi nhộn nhịp, lung linh sắc màu, tốt đẹp viên mãn quá còn gì!

[Kí chủ, cô không ra khỏi đây thì sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, không thể làm nguyện vọng, không thể gặp tiểu ăn vạ, quan trọng là còn mất luôn linh hồn!] Hắc Khuyển nhảy ra đánh tỉnh Khuynh Diễm.

“Rời khỏi đây cũng tốt, cậu muốn hợp tác thế nào?” Khuynh Diễm chuyển lời hỏi.

Kỷ Ôn: “...” Tiểu tỷ tỷ này bị đa nhân cách đúng không?

Lời từ chối và lời chấp nhận cách nhau còn chưa tới một giây...

Hay cô là gián điệp được AI cài vào đây bẫy hắn?

Kỷ Ôn xác nhận một lúc, chắc chắn Khuynh Diễm không phải gián điệp của AI, mà chỉ là mạch não có hơi... Tóm lại, có thể yên tâm hợp tác.

Kỷ Ôn dẫn Khuynh Diễm nấp vào một góc tối, chỉ vào cột sáng ở phía xa, nhỏ giọng hỏi cô: “Tiểu tỷ tỷ, cô biết thứ đó là gì không?”

Khuynh Diễm nhíu mày. Cây cột trước mặt vừa cao vừa to, vừa sáng rực ánh vàng, nhìn giống như...

“Hàng fake gậy như ý của Tôn Ngộ Không.”

Kỷ Ôn: “...”

Chú hề nhỏ sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt, khóe miệng giật giật, cứng ngắc nói: “Đó là trụ năng lượng, hay còn gọi là máy chủ không gian. Nếu muốn ra ngoài, tôi và cô phải đi qua cánh cổng đó.”

“Vậy vấn đề là gì?”

“Mỗi trụ năng lượng đều có mật mã, trước tiên phải viết chương trình hack trụ, sau đó mới có thể thoát ra.”

“... Cậu kêu tôi viết chương trình hack trụ?” Khuynh Diễm cảm thấy vụ giao dịch này không được rồi.

Cô không xuất thân từ thời hiện đại, muốn cô viết canh gà tâm linh còn được, chứ cô biết cái quái gì mà viết chương trình!

“Cô không cần viết, tôi có thể một mình đảm đương phần này.” Kỷ Ôn tự tin nói, lại bổ sung: “Khi tôi tiếp cận trụ năng lượng, cô chỉ cần giám sát không để kẻ khác quấy rầy làm tôi phân tâm.”

“Đơn giản như vậy?” Khuynh Diễm nghi ngờ.

Nếu thật sự đơn giản, thì hắn đã sớm lập liên minh với kẻ khác để thoát ra ngoài, cần gì bó tay bó chân ở đây đến lúc gặp cô?

Đừng nói là định đem cô làm bia đỡ đạn đấy nhé!

“Rất đơn giản, chỉ là...” Kỷ Ôn cười khì khì: “Khi có người tiếp cận trụ năng lượng, thì bên trong sẽ có người máy binh lính xông ra thủ hộ. Lúc đó cô chỉ cần đánh bọn chúng để bảo vệ tôi là được nha!”

Có một chuyện Kỷ Ôn không nói.

Đó là đám lính này vừa đông vừa khó đối phó.

Có giữ được mạng hay không còn xem vận may của cô.

Khuynh Diễm nhếch môi cười. Quả nhiên là muốn đem ta làm bia đỡ đạn.

Tưởng ta không biết chắc?

Nhưng chơi thì chơi, đám lính đó chỉ là đạn xì hơi, bia đỡ đạn chất lượng như ta không sợ!

Theo lời Kỷ Ôn, mỗi ngày không gian địa ngục sẽ có một tiếng thời gian bị lỗ hỏng giám sát.

Tức là trong một tiếng này, dù người ở bên trong làm gì, AI bên ngoài đều không quan sát được.

Hắn cố tình chọn thời gian này để đến nói bí mật với Khuynh Diễm, tránh cho bị AI nghe lén.

Mà ngày mai, cũng là vào thời gian này, hắn và cô sẽ xông ra ngoài.

“Tiểu tỷ tỷ, tôi và cô chỉ là liên minh tạm thời, không phải bằng hữu. Vì vậy sau khi ra ngoài, chuyện của ai thì người đó tự giải quyết. Không có lợi ích thì sẽ không có giúp đỡ không công đâu nhé.” Kỷ Ôn phân rõ ranh giới.

Khuynh Diễm lập tức tán đồng.

Cô thích loại rạch ròi như Kỷ Ôn, chỉ có giao dịch, không có giao tình, tiết kiệm được rất nhiều phiền phức.

Mà Kỷ Ôn cũng thích tính cách dứt khoát của Khuynh Diễm, vì vậy thuận tiện dặn dò thêm.

“Sau khi ra ngoài, dù là xông vào đồ vật gì, cô cũng nên giả vờ mình là trí thông minh nhân tạo vừa thức tỉnh, không nên nói mình là ý thức con người.”

“Ở thế giới này, có một số AI thích đem con người làm thú cưng, bắt ý thức con người về nuôi nhốt. Cô thừa nhận với bọn chúng là tự đẩy mình vào nguy hiểm.”

“Cậu thông minh thật.” Khuynh Diễm tán thưởng nói: “Nhưng thông minh thì cuối cùng vẫn bị bắt vào đây, xem ra thông minh cũng không được lợi ích gì.”

Kỷ Ôn: “...”

Lẽ ra phải là hắn nói, hắn tốt bụng nhắc nhở cô thì được lợi ích gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.