Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 270: Chương 270: Người Máy Nổi Loạn (6)




Tại tòa nhà cao tầng bỏ hoang.

Căn phòng trắng xanh không một bóng người, nhưng các máy vi tính trong toàn phòng đều đang tự động mở lên, màn hình tràn ngập những dãy số liệu khó hiểu.

Bàn phím liên tục vọng ra tiếng lạch cạch, trong góc khuất dường như có thứ gì đó đang chuyển động.

“Giải mã thành công.” Âm thanh trong trẻo phát ra, là từ chiếc máy tính bảng trên bàn sắt.

Bên cạnh máy tính bảng, có một vật thể không xác định... không phải vật thể, mà là một con người.

Thiếu niên mặc áo hoodie đen, phần nón sau áo trùm qua đầu. Bởi vì toàn thân hắn chỉ một màu đen, lại ẩn mình trong bóng tối, nên người ta gần như không thể nhìn thấy sự hiện diện của hắn.

Ngón tay thanh mảnh đang liên tục di chuyển trên bàn phím máy tính.

Mã code nhảy loạn, bên trong màn hình chiếu ra cảnh tượng thế giới đảo điên, tiếng các tòa nhà sụp đổ xen lẫn tiếng gào thét đau đớn.

Mỗi máy tính đều phát ra cùng một âm thanh thống khổ đó, tiếng sau đè lên tiếng trước, dồn dập kết nối, pha tạp đồng bộ.

Thiếu niên khẽ gõ ngón tay theo nhịp, như đang thưởng thức một ca khúc cực kỳ êm tai.

Nhưng trên thực tế, tiếng thét kia chẳng khác nào âm thanh đòi mạng vọng đến từ địa ngục.

Tốc độ ngón tay bấm phím càng lúc càng nhanh, mà tiếng gào thét cũng càng ngày càng dữ tợn.

Bất chợt, thiếu niên dừng lại!

Ngón trỏ đè mạnh xuống phím Enter, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: “Tiểu Thiết, phá hủy.”

Trên màn hình máy vi tính hiện ra một thanh màu xanh lá, tiến độ đang load ở 0%, nhưng sau mệnh lệnh của thiếu niên, lập tức bỏ qua phần giữa vọt thẳng đến số 100%!

Đỉnh điểm cuối cùng, ấn ký đỏ thẫm nhảy ra, chữ DESTROYED to tướng đóng khung xâm chiếm toàn bộ màn hình!

Tiếng hét bên trong máy tính hoàn toàn biến mất.

Thiếu niên ngã người dựa vào ghế, nón trên áo hoodie theo động tác hắn rơi xuống, để lộ ra gương mặt tinh xảo không cảm xúc.

Hắn bước ra khỏi góc tối, đi đến trước camera, nâng bàn tay lên vẫy chào.

Biểu cảm lạnh lùng, nhưng hành động rõ ràng là khiêu khích!

Vẫy chào xong, Miên Tửu hờ hững rời đi.

Rè... Rè... Rè...

Âm thanh tín hiệu như mạch điện bị đứt nghẽn, Miên Tửu dừng lại, quay đầu nhìn.

Một cục tròn vo màu trắng đứng trên mặt đất, cả thân hình còn chưa bằng một nắm tay người lớn, tay chân ngắn ngủn, cặp mắt tròn tròn gắn trên khuôn mặt nhỏ, “tích tích” mấy tiếng liền khởi động.

“Trí thông minh nhân tạo vừa thức tỉnh sao?” Miên Tửu tò mò tự hỏi.

Miên Tửu chớp chớp mắt nhìn người máy tí hon, người máy tí hon cũng chớp chớp mắt nhìn hắn.

Bốn mắt chớp chớp nhìn nhau một lúc, Miên Tửu chủ động tiến đến tiếp cận.

Mà người máy tí hon kia cũng không sợ hãi, dũng cảm đứng yên chờ hắn.

Miên Tửu ngồi xổm xuống, dùng hai ngón tay gắp người máy tí hon lên, đặt vào giữa lòng bàn tay mình.

Đưa đến sát mặt, tò mò quan sát.

Người máy tí hon lúc lắc bàn tay bé tí, chân chậm rì rì đi lên phía trước một bước, tiến đến sát thật sát Miên Tửu, sau đó...

Bép!

Tát một cái lên mặt hắn!

Làn da trắng nõn lập tức xuất hiện dấu bàn tay to hơn con muỗi một chút.

Miên Tửu ngây ngốc tròn mắt, không hiểu tại sao mình bị đánh...

Tiểu Thiết hoảng đến run lên: “Chủ... chủ chủ chủ nhân! Chủ nhân của ta! Ngài có không sao?”

Trời ơi chủ nhân bị đánh! Nhưng ở chỗ này không thể giật điện!

Đây không phải ở nhà, chủ nhân đang đột nhập vào tổ chức người ta, hack hệ thống phá hủy chương trình nghiên cứu của người ta!

Giờ giật điện ngất xỉu sẽ bị người ta treo lên xử lý đó!!

Miên Tửu ngẩn ra một lúc, sau đó chẳng những không hoảng loạn như dự đoán của Tiểu Thiết, mà hắn còn phát ra tiếng cười.

Âm thanh ngân vang êm tai, như trong một buổi chiều thanh tĩnh, chuông gió trước cửa nhà theo gió ca hát đinh đang, bình yên đến khiến người ta muốn mãi đắm chìm trong âm thanh đó.

Nhưng Tiểu Thiết không đắm chìm, mà nó chỉ thấy sợ hãi!

Chủ nhân nó hoảng loạn đến phát cười luôn rồi!

Người máy tí hon bên này tiếp tục xoay xoay cổ tay, chuẩn bị tát thêm cái nữa.

Miên Tửu dùng hai ngón tay chụp lại bàn tay nhỏ xíu đó: “Sao em lại đánh tôi?”

“Ngứa tay.” Người máy tí hon ngắn gọn trả lời.

Miên Tửu như vừa nghe được thứ gì đó rất thú vị, lại càng cười đến vui vẻ hơn.

Chợt hắn ngẩng đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, nhanh chóng nhét người máy tí hon vào túi áo, lẻn ra khỏi tòa nhà.

Hắc Khuyển từ nãy đến giờ đều câm nín nghẹn cứng, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình: [Kí chủ, cô đánh đại nhân vật làm gì?]

Khuynh Diễm nằm bẹp trong túi áo Miên Tửu, lơ đễnh phun ra ba chữ: Thử lực đạo.

Hắc Khuyển: [...]

Thử... cô thử cái gì?

Đại nhân vật là đối tượng để cô thử nghiệm sao?

Trước đây không biết hắn là ai, cô đánh hắn còn có thể hiểu được! Hiện tại đã biết mà cô vẫn tiếp tục đánh?!

Nó tin cô là ma quỷ không có trái tim!

Khuynh Diễm không phải vô duyên vô cớ đánh Miên Tửu, mọi chuyện trên đời đều có lý do.

Cô vốn là hợp tác với Kỷ Ôn, mở ra cánh cổng năng lượng để thoát khỏi không gian địa ngục.

Kỷ Ôn nói với cô, dù không thể trở lại thân thể nguyên bản, nhưng hắn vẫn sẽ đưa cô vào thân thể người máy mô phỏng dáng vẻ con người, để sau này có thể thuận tiện hoạt động.

Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, Kỷ Ôn giải mật mã trụ năng lượng, cô diệt binh lính thủ hộ, teamwork hoàn hảo.

Nhưng vào thời điểm mấu chốt cuối cùng, lại có một đứa điên hack hệ thống!

Kết quả không gian địa ngục sụp đổ, cô và Kỷ Ôn ở ngay bên cạnh cánh cổng năng lượng, lập tức bị hút văng ra ngoài.

Làm gì có thân thể người máy mô phỏng con người nữa? Cô chính là đâm thẳng vào thân thể lớn còn chưa bằng nắm cơm này!

Về phần Kỷ Ôn, chắc là văng vào cái máy giặt tủ lạnh ti vi nào đó rồi.

Mà thủ phạm gây ra tội ác, chính là Miên Tửu!

Cô tát hắn được chưa? Tát hắn một cái thì làm sao?

Nhìn vết tát trên mặt hắn đi! Còn chưa bằng vết đốt của một con muỗi!

Đây chính là sỉ nhục!

Khuynh Diễm quả quyết nhắm mắt lại, lập tức qua thế giới tiếp theo luôn đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.