Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 273: Chương 273: Người Máy Nổi Loạn (8)




Khi Tiểu Thiết gian nan leo qua được cửa sổ vào nhà, thì lập tức nghe thấy trong phòng Miên Tửu phát ra tiếng cãi nhau.

Tiểu Thiết lẳng lặng tránh xa chiến trường.

Trong lòng thầm nghĩ, người máy tí hon kia thật gan dạ, vậy mà lại dám đôi co với chủ nhân nó.

Chủ nhân nó nhìn mặt mày thì hiền đó, nhưng thật ra tính tình rất hung.

Xem trường hợp của nó liền biết, nó chỉ mới nói đùa một câu, chủ nhân đã không chút do dự mà ném nó ra đường.

Nó rất có giá đó, bên ngoài kia biết bao nhiêu người săn đón nó.

Nếu không phải nó chung thủy có tình có nghĩa, thì nó đã sớm bỏ hắn đi tìm một bến đỗ giàu sang khác từ lâu rồi!

Tóm lại, chủ nhân nó rất hung, mạch não còn rất kỳ quái, đừng tranh luận với hắn!

Bên trong phòng Miên Tửu.

“Tôi đã nói là tôi không hiểu anh!” Người máy tí hon Khuynh Diễm quả quyết khẳng định.

“Rõ ràng là em hiểu tôi!” Miên Tửu cũng quả quyết phản bác.

“Tôi không hiểu!” Giao tiếp bằng mắt cái quái gì? Xe này ta không lên, lật xe đi!

“Em hiểu, em hiểu, em hiểu! Em chắc chắn là hiểu được tôi!” Miên Tửu bịt chặt tai, liên tục lắc đầu, thái độ “tôi không nghe, tôi không nghe, em đừng có mà giải thích”!

Khuynh Diễm: “...” Thiếu niên, mi không phải nữ chính, cầm kịch bản của con gái người ta làm gì?

Khuynh Diễm cũng không phải muốn gây sự, nhưng có những thứ không thể chiều theo hắn được.

Thử tưởng tượng xem, mỗi ngày hắn không mở miệng nói chuyện mà chỉ trừng mắt nhìn cô, đòi cô đọc suy nghĩ hắn, cô hiểu được sao?

Cô hiểu cái búa đó!

“Vậy thì thử lại lần nữa đi.” Khuynh Diễm cuối cùng cũng nghĩ ra cách giải quyết.

Miên Tửu đang bịt tai lắc đầu thì lập tức dừng lại, chớp chớp mắt nhìn cô, đồng ý.

Hắn dùng hai ngón tay kéo Khuynh Diễm vào trong chăn, trùm chăn lại, làm y hệt như lần đầu tiên, mở to mắt nỗ lực truyền đạt thông điệp đến cô.

Khuynh Diễm vốn dĩ đang muốn chứng minh cô không hề hiểu hắn.

Nhưng khi nhìn dáng vẻ Miên Tửu nghiêm túc thành khẩn như vậy, cô bắt đầu thấy hơi áp lực...

Phen này cô mà không hiểu hắn, thì sẽ bị ăn vạ đến chết!

Nhưng chạy trời không khỏi nắng, cuối cùng thời khắc khảo nghiệm thiêng liêng cũng đến, Miên Tửu hướng đôi mắt vô hồn không biết đang chứa thông điệp thần thánh gì về phía cô, trông chờ hỏi: “Em đoán xem tôi vừa nghĩ gì?”

[Kí chủ nói theo ta, đại nhân vật đang nghĩ Tiểu Hỉ của hắn nhất định là hiểu hắn, nếu không thì hắn sẽ thất vọng lắm.] Hắc Khuyển ngoi lên nhắc bài.

Nhưng Khuynh Diễm đã bị nó hố một lần, tuyệt đối không tin nó thêm lần nữa.

Là con gái, phải có niềm tin vào chính mình!

Khuynh Diễm tràn đầy niềm tin vào chính mình, nói: “Anh đang nghĩ... Oa, người máy nhỏ trước mặt mình thật là xinh đẹp quá đi!”

“...”

Miên Tửu chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, lắc đầu: “Không có nha.”

“Ý anh là tôi không xinh đẹp?” Khuynh Diễm yên lặng mài dao dưới đáy lòng.

Mi gật đầu một cái thử xem, ta lập tức cho mi lên tàu tốc hành qua thế giới tiếp theo!

Miên Tửu như hiểu ra gì đó, hỏi: “Tiểu Hỉ thích được khen xinh đẹp sao? Vậy tôi sẽ khen em nha, Tiểu Hỉ xinh đẹp như... cơm nắm thịt viên mà tôi hay ăn vậy.”

Sau câu nói đó, Miên Tửu bị đánh đến khắp người toàn vết bầm... không phải, là khắp người toàn vết muỗi chích.

Bàn tay người máy quá nhỏ, đánh chỉ ra vết đỏ như muỗi chích, bầm không nổi.

Khuynh Diễm quyết định trục xuất tên ăn vạ Miên Tửu vào lãnh cung.

Ai là cơm nắm thịt viên? Mẹ nó hắn nói ai là cơm nắm thịt viên!

Điêu dân phạm thượng! Người đâu, lôi hắn ra chém cho trẫm!

Khuynh Diễm tức đến không chịu được, chuyện gì cô cũng có thể nhịn, chỉ riêng chuyện không xinh đẹp thì tuyệt đối không thể!

Vì vậy cảnh tượng mà Miên Tửu liên tục chứng kiến trong những ngày tiếp theo đó là... người máy tí hon của hắn hết nhảy vào thùng nước lọc, lại đến nhảy vào bồn tắm, kinh khủng hơn là còn muốn nhảy vào máy giặt!

Khuynh Diễm cực kỳ quyết tâm.

Nước và xà phòng sẽ làm máy móc hỏng hóc, đến lúc đó, hoặc là cô trở về không gian giả tưởng, hoặc là cô sang thế giới tiếp theo.

A hay B đều được, chỉ cần không phải C, ở trong con người máy thịt viên tròn ỉn này!

Nhưng mà tức chết cô, cứ mỗi lần nhảy được một nửa, còn chưa kịp rơi xuống nước thì đều bị Miên Tửu tóm lại.

Hắn một hai không cho cô được giải thoát! Lòng dạ hắn sao lại độc ác như vậy chứ!

Miên Tửu nào biết mình bị mắng là độc ác.

Mấy hôm nay hắn căng thẳng muốn chết, ngày nào cũng phải đi theo trông chừng người máy tí hon, vừa sơ xuất một giây, người máy tí hon của hắn liền lao xuống nước.

Miên Tửu bắt Khuynh Diễm lại, nghiêm túc dạy dỗ: “Tôi biết em còn nhỏ nên thích nghịch nước, nhưng cơ thể em không có cơ chế chống nước, ngã xuống đó sẽ rất nguy hiểm, em hiểu không?”

“Chính vì nguy hiểm nên tôi mới muốn nhảy.” Khuynh Diễm một lòng son sắt. Mi để ta giải thoát đi, đừng cản trở tâm nguyện xinh đẹp của ta!

Miên Tửu rầu rĩ thở dài: “Em nghịch ngợm quá, ngày trước Tiểu Thiết mới thức tỉnh cũng không nghịch như em.”

“Đương nhiên! Vì ta là đứa trẻ ngoan mà chủ nhân!” Tiểu Thiết vừa nghe nhắc đến tên mình liền nhảy ra tự tâng bốc.

Khuynh Diễm không thèm đôi co với một cái máy tính bảng, hừ mũi mặc kệ nó.

Miên Tửu thở dài xong lại nghĩ cách: “Em đợi tôi vài ngày, tôi sẽ gắn thêm thiết bị chống nước cho em.”

Khuynh Diễm: “!!!”

Không! Ta không cần chống nước! Mi để ta hòa tan trong nước đi!

Miên Tửu xem người máy tí hon Khuynh Diễm là trẻ sơ sinh thiếu kiến thức về cuộc sống, nên bây giờ đi đâu hắn cũng mang cô theo, sợ cô ở một mình lại nổi hứng nghịch nước, nghịch đến hỏng hóc sẽ không cứu được.

Chỉ riêng lúc đi tắm, Miên Tửu mới giao Khuynh Diễm cho Tiểu Thiết trông chừng.

Nhưng vào một lần từ trong phòng tắm bước ra, Miên Tửu nhìn thấy người máy tí hon của hắn đang mờ ám nằm trên bàn, ngón tay nhỏ chọt chọt màn hình máy tính bảng.

Khuynh Diễm chỉ đang lén lút trộm tiền Miên Tửu để chơi cổ phiếu, nhưng cảnh tượng trong mắt Miên Tửu lại biến thành... cô và Tiểu Thiết đang sờ mó tình tứ sau lưng hắn!

Ngón tay cô thậm chí còn thân mật lướt đi trên cơ thể Tiểu Thiết, đây là hành động gì?

Từ trong linh hồn Miên Tửu bốc lên một mùi cực kỳ chua!

Khuynh Diễm là máy móc, Tiểu Thiết cũng là máy móc, hai bên cùng một chủng loài, cô không được phép thân mật với nó!

Khuynh Diễm: “???”

Là sao? Ta không hiểu.

[Thứ này người ta gọi là ghen tuông suồng sã mất lý trí đó kí chủ.] Hắc Khuyển sỏi đời giải thích.

Khuynh Diễm lại càng không hiểu. Ghen với ai? Chẳng lẽ hắn ghen với cái máy tính bảng ngu ngốc này?

Hắc Khuyển: [...] Có thể kí chủ không tin, nhưng sự thật chính là như vậy đó.

Nó cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, có người lại đi ghen tuông với một cái máy tính bảng!

Đúng là cuộc đời rộng lớn, điều kỳ thú gì cũng có thể xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.