Khuynh Diễm cong ngón tay gõ lên mặt bàn, chân xoay chiếc ghế dựa: “Mỹ nhân tỷ tỷ, tặng thêm cho chị một món quà.”
Hoan Nữu nghi hoặc, còn chưa kịp hỏi thì đã nghe người bên kia nói tiếp.
“Thuốc an thần.” Khuynh Diễm thần bí phun ra ba chữ, không đầu không cuối.
“Ý của Niên tiểu thư là...” Hoan Nữu chưa hiểu rõ.
“Quà chỉ có vậy, không thể tặng thêm.” Khuynh Diễm vẫy tay, phóng ra ngoài cửa sổ: “Tạm biệt mỹ nhân tỷ tỷ.”
Hoan Nữu hoảng hốt. Đây là tầng ba đó! Sao lại nhảy như thế!
Cô vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy thân ảnh thiếu nữ nhẹ nhàng tiếp đất, lẻn vào bóng tối, biến mất.
Hoan Nữu kinh ngạc một lúc, mới nhớ ra ba chữ kì lạ mà Khuynh Diễm vừa nói.
Chợt cô giật mình, nhanh chóng đi đến mở ngăn tủ, nhìn lọ thuốc bên trong, nhíu mày càng sâu.
——
[Kí chủ, tại sao cô lại giúp Hoan Nữu?] Cũng không phải mục tiêu nhiệm vụ, cô quan tâm làm gì? Rảnh rỗi chăm sóc đại nhân vật không tốt sao?
“Ta làm gì còn phải giải thích với mi? Mi nghĩ mi là ai?”
[Người ta là bảo bối thân thương của kí chủ mà, đồng hành tình ái... không phải, tình nghĩa bao lâu nay, cô không cảm động trước sự chân thành của người ta sao?] Hệ Thống cất giọng nũng nịu, diễn vở ân ái đậm sâu.
Khuynh Diễm suýt nữa ném ly nước trên tay.
Nó lại bị gì vậy? Không thấy buồn nôn à?
[Kí chủ a, không biết đâu a, người ta muốn được yêu thương a, sủng ái sủng ái a, mau nói cho người ta biết lý do đi a.] Suốt ngày mắng nó, nó sẽ cho cô biết thế nào là ghê tởm!
Khuynh Diễm bình tĩnh thân thiện mỉm cười.
Xin lỗi, ta nghe không hiểu tiếng chó.
Mi nhắn nhầm người rồi, cút về tìm động chó nhà mi đi!
Hệ Thống: [!!!] Lại là chó? Còn là động chó!
Nó thề nó ghét nhất chữ chó! Cô cố ý móc vào nỗi đau của nó đúng không?!
Khuynh Diễm chọc tức Hệ Thống một hồi, quay đầu nhìn ti vi, nhưng người bên kia cứ liên tục rục rịch, làm cô không muốn quan tâm cũng không được: “Có việc sao?”
“Không có gì.” Diêu Ý lắc lắc đầu, mỉm cười: “Chị xem phim tiếp đi.”
Khuynh Diễm: “...” Ta cứ có cảm giác hắn sắp ăn vạ ta là thế nào?
“Giờ này cậu còn đi vào bếp làm gì? Đói sao?”
“Dạ, em ăn xong sẽ đi ngủ ngay, chị đừng lo.” Diêu Ý ngoan ngoãn đến cực kỳ đáng yêu.
Khuynh Diễm híp mắt nhìn hắn. Tên này mà không có âm mưu, tên của Hệ Thống liền viết ngược lại.
[...] Cái gì nữa đây? Cho nó vài phút an tĩnh suy ngẫm về cuộc đời được không?
Khuynh Diễm nghĩ nghĩ vẫn thấy không đúng, nhấc chân đi vào bếp kiểm tra.
Diêu Ý đang loay hoay rửa rau, thấy cô liền ngẩng đầu cười, chu đáo hỏi: “Chị cũng đói sao? Em nấu thêm một phần cho chị nha.”
Khuynh Diễm quan sát một hồi, không phát hiện ra vấn đề gì.
Chỉ có nguyên liệu nấu ăn hình như hơi khác, nhưng mà khác ra sao thì... Được rồi, có bao giờ nấu ăn đâu mà biết.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, con gái nấu ăn là không thể nào!
Khuynh Diễm làm xong tư tưởng, khoát tay ra khỏi bếp: “Không đói, cậu tự ăn đi.”
Diêu Ý nhìn theo bóng lưng thiếu nữ chậm rãi biến mất, kín đáo thở phào một hơi, may mà cô không phát hiện.
—
Khuynh Diễm xem phim xong, lại qua bếp nhắc nhở Diêu Ý đi ngủ, nhưng hắn cứ một hai bướng bỉnh không nghe.
Phải chi hắn thật sự náo thì cô còn có cớ đánh, đằng này lại cứ mở miệng là “dạ”, “chị ơi”, “em sẽ ngoan“.
Mẹ nó, hắn như vậy thì cô đánh thế nào?
Khuynh Diễm quyết định mặc kệ, về phòng ngủ. Đam Mỹ H Văn
Nhưng chưa chợp mắt được bao lâu, thì lại nghe tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Khuynh Diễm bịt chặt tai.
Cốc cốc...
Rầm!
Đồng hồ để đầu giường đập thẳng vào cửa, vang lên tiếng vỡ dọa người.
Dường như người bên ngoài hơi giật mình, dừng lại một chút, tiếp tục gõ.
Cốc cốc cốc.
Khuynh Diễm mở mắt, bực bội ngồi dậy, bước xuống đá đá chân giường mấy cái.
Tỉnh táo không đánh người!
Vuốt tóc, mỉm cười ra mở cửa: “Có việc gì?” Không nói được lý do chính đáng ta lập tức xử lý mi!
Diêu Ý bưng bát mì đứng bên ngoài, ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Chị chờ một chút.”
“...” Chờ cái gì? Chờ ta tiễn mi lên đường sao?
Khuynh Diễm chỉ muốn đi ngủ, cả người đều toát lên vẻ không kiên nhẫn, nhưng nhìn dáng vẻ nài nỉ của Diêu Ý, cô nhịn xuống, chờ.
Cả căn hộ rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắc đếm ngược.
Đến khi ba chiếc kim tụ lại ở số mười hai, tiếng chuông báo hiệu ngày mới vang lên, Diêu Ý giơ cao cái khay trong tay, giọng nói mang theo chút hồi hộp: “Chúc mừng sinh nhật chị!”
Thiếu niên mềm mại mỉm cười, đôi mắt trong sáng long lanh, sợi tóc nhẹ rơi trên má, lỗ tai hơi ửng hồng, giống như xấu hổ, lại có vẻ chờ mong.
Khuynh Diễm chớp mắt ngạc nhiên. Sinh nhật gì? Cô có sinh nhật từ khi nào?
[Hôm nay là sinh nhật của nguyên chủ.] Hệ Thống hiếm khi chủ động nói lời có ích.
“Cậu trốn trong bếp cả buổi tối, là để làm thứ...” Khuynh Diễm nuốt xuống hai chữ “vô vị”, uốn lưỡi: “Thứ mì này?”
“Chị có thích không?” Diêu Ý mím môi hỏi. Hắn không biết làm gì khác, chỉ sợ cô không thích.
Khuynh Diễm: “...” Nếu ta nói không thích, hắn có ăn vạ ta không?
[Có! Chắc chắn có!] Kí chủ có trái tim không? Người ta chân thành đến thế mà cô có thể mở miệng nói không thích sao?!
[Cô bắt buộc phải thích nha kí chủ, rất rất rất thích luôn nha!] Hệ Thống tận tình thôi miên kí chủ nhà nó.
“Cảm ơn.” Khuynh Diễm cuối cùng cũng có chút lương tâm. Nhưng chưa được hai giây, cô lại muốn đuổi người: “Khuya rồi, cậu về ngủ đi.”
“Em nhìn chị ăn rồi mới về được không?”
Khuynh Diễm: “...” Ta có nói mình muốn ăn sao?
Tối nay Diêu Ý rất ngoan ngoãn, không quấy không náo, cũng không bám riết hỏi đến cùng. Khuynh Diễm cảm thấy nếu cô không ăn, chắc chắn hắn sẽ bớt ngoan lại.
Khuynh Diễm hơi cân nhắc, ăn một miếng trời yên biển lặng, ăn.
—
Phòng bếp.
“Mì trường thọ phải ăn một hơi hết cả sợi, chị nhớ không được cắn đứt mì nha.” Diêu Ý mím môi nghiêm túc, bộ dáng cực kỳ giống ông cụ non.
“Rắc rối như vậy?” Khuynh Diễm nhíu mày. Ăn có bát mì mà cũng phiền phức, giờ ta đổi ý không ăn nữa có được không?
“Phải ăn cả sợi mì thì mới sống lâu trăm tuổi, bình an khỏe mạnh.” Diêu Ý hơi dừng lại, khó hiểu hỏi: “Chị không biết tục lệ này sao?” Chuyện này ai cũng biết mà.
“Biết.” Khuynh Diễm trấn tĩnh gật đầu. Chính là vào thời điểm mi nói, ta liền biết.
Hệ Thống: [...] Đây chính là biểu hiện của sự lươn lẹo đó! Kí chủ không thể sống thành thật một chút sao?
Diêu Ý thấy hơi kì lạ, nhưng nhìn vẻ mặt nhàn nhạt mỉm cười của Khuynh Diễm, không giống như đang nói dối.
Chắc là hắn nghĩ nhiều thôi.
“Vậy chị mau ăn đi.”
Khuynh Diễm không tình nguyện lắm. Cách ăn đó quá phiền phức, cắn đứt mì không nhanh hơn sao?
Dưới ánh mắt cún con dõi theo không rời của Diêu Ý, Khuynh Diễm nhẫn nại một hơi ăn cả sợi mì.
Một bát mì mà thôi, ta có thể!