Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 108: Chương 108: Người Tốt Việc Tốt (20)




Sáng sớm, Khuynh Diễm bịt chặt tai, bực bội lăn trên giường.

Mới tám giờ, không để ta ngủ một chút được sao?

Tối không cho ta ngủ, sáng lại đánh thức ta, là muốn ta sớm ngày chặt...

[Kí chủ mới ngủ dậy nên chưa tỉnh táo đúng không? Đại nhân vật là mục tiêu nhiệm vụ, là chìa khoá linh hồn, là tâm can bảo bối của cô nha kí chủ!] Cô lại muốn chặt... chặt cái gì?!

Khuynh Diễm dừng lại. Hai ý đầu cô hiểu, nhưng ý thứ ba là cái quỷ gì?

Từ khi nào hắn trở thành tâm can bảo bối của cô rồi?

[Sẽ sớm thôi a kí chủ. Ta tin tưởng cô!] Hệ Thống phấn khích cổ vũ.

Sớm cái đầu mi! Thần kinh!

Hệ Thống: [...] Sao cuối cùng lại biến thành nó bị mắng vậy? Nó có lỗi gì đâu??

Khuynh Diễm vừa mở cửa, gương mặt ngây thơ trong sáng của thiếu niên lập tức lọt vào mắt.

Diêu Ý tiến đến, quan tâm hỏi: “Chị đói chưa? Em làm bữa sáng xong rồi, chị ăn với em nha.”

Khuynh Diễm: “...” Giờ nào cũng bắt ta ăn, mi xem ta là heo sao?

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng vẫn đi rửa mặt, vào bếp, ăn sáng.

Tiểu nhà đầu thiện lương còn lựa chọn nào khác? Số khổ mà.

Ting ting ting.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Diêu Ý nhanh chóng đứng dậy, chạy ra ngoài, chưa được hai phút, hắn lại chạy vào, mềm giọng gọi: “Chị ơi, có người đến.”

“Có người đến thì sao?” Còn bắt ta phải đích thân ra đón à?

Diêu Ý xác thực muốn cô đi ra đón: “Em không có chìa khóa mở cửa.”

“...” Ta quên mất chuyện này.

Khuynh Diễm muốn đứng dậy, chợt hơi dừng lại.

Không đúng!

Căn hộ của nguyên chủ hơn mười năm không có khách, sao đột nhiên lại có người đến?

Bình thường đều là người giao hàng, Diêu Ý trả tiền nhận hàng qua ô giao dịch trên cửa.

Làm gì có khách? Là đến đòi nợ hay đến mưu sát ta?

Khuynh Diễm không hoảng một chút nào, trấn tĩnh ra mở cửa.

Bùm bùm!

Pháo giấy nổ tung, kim tuyến bay đầy trời, rớt thành từng nhóm bụi vụn trên mặt đất.

Khuynh Diễm lùi lại cách xa mấy mét, nụ cười trên mặt vẫn duy trì, nhưng đáy lòng lại đang co rút.

Suýt nữa bị đám giấy màu mè kia rơi vào đầu rồi.

May mà ta nhanh chân, giữ chặt hình tượng.

“Chúc mừng sinh nhật Tiểu Diễm!” Chú út vui vẻ hét to một tiếng.

Niên Bách đứng bên cạnh khó xử, kéo tay ông nhắc nhở: “Chú út, chúng ta đang ở ngoài hành lang, vào nhà trước đã.”

“Chú đã định nói trước cho con, nhưng nghĩ lại muốn tạo bất ngờ cho Tiểu Diễm.” Chú út đang phấn khích, không nghe thấy lời nói của Niên Bách.

“Trước đây luôn muốn làm một sinh nhật hoành tráng, nhưng cứ sợ con có bệnh không chịu được.”

Dừng một hơi, tiếp tục nói: “Giờ Tiểu Diễm khỏi bệnh rồi, chú quyết định tổ chức cho con một bữa tiệc độc nhất vô nhị. Chú...”

Chú út đang huyên thiên chợt ngưng bặt, hoang man chỉ vào trong nhà: “Tiểu Diễm, thằng nhóc đó là ai?”

Khuynh Diễm nhìn qua, cực kì bình tĩnh, không hoảng không run, nói: “Vào ngủ... khụ, vào ăn sáng đã.”



Nửa tiếng sau.

Bốn người tập trung tại phòng bếp.

Chú út, Niên Bách, Khuynh Diễm đang ngồi ngay ngắn trên ghế.

Diêu Ý bưng mấy món ăn vừa nấu xong, đặt lên bàn, hơi mím môi nhìn Khuynh Diễm, ánh mắt như đang nói “em muốn ngồi cạnh chị“.

Chú út nhìn chỗ trống duy nhất còn lại là chiếc ghế kế bên ông, tự hỏi mình đáng sợ lắm sao? Khi nãy ông chỉ hơi to tiếng la thằng bé này một chút thôi mà...

“Anh sang bên kia đi.” Khuynh Diễm quay đầu nói với Niên Bách.

Chú út nghĩ nghĩ lại thấy giận dỗi, không đồng ý: “Tiểu Bách ngồi yên đó! Còn thằng bé này, qua đây!”

Diêu Ý cúi đầu, không muốn bước đi, dáng vẻ ủy khuất kia cứ như con mèo nhỏ bị ức hiếp.

“Anh sang bên kia.” Khuynh Diễm cảm thấy giữa chú út của nguyên chủ và chìa khóa linh hồn của cô, đương nhiên “của cô” sẽ quan trọng hơn.

“Con ngồi yên đó cho chú!”

Niên Bách: “...” Giai cấp nhỏ nhoi thấp cổ bé họng không tìm thấy tiếng nói trong gia đình.

Khuynh Diễm lười tranh cãi vì chuyện vụn vặt, đứng dậy nhấc chiếc ghế còn trống đến đặt bên cạnh mình, vẫy tay gọi: “Qua đây.”

Chú út: “...” Cháu gái lại đi bênh vực một thằng nhóc xa lạ! Tức đến không nói nên lời!

Diêu Ý hơi rụt rè, nhìn chú út, lại nhìn Khuynh Diễm, cuối cùng đi qua ngồi cạnh cô.

Thiếu niên nhu thuận cúi đầu, ở một góc độ mọi người không thấy được, hắn chậm rãi nhếch môi, mỉm cười, hoàn toàn không có biểu hiện yếu ớt hay sợ hãi.

Hắn biết rõ, chỉ là một chỗ ngồi mà thôi, nhưng hắn vẫn cố ý gây sự. Hắn muốn thăm dò xem, giới hạn dung túng Khuynh Diễm dành cho hắn có thể xa đến mức nào.

So với hai người trước mặt, hắn thắng.

“Tiểu Diễm, thằng bé này là ai?” Chú út nghiêm giọng hỏi.

Khuynh Diễm tựa lưng vào ghế, không mấy để tâm đáp: “Diêu Ý.”

“Tại sao hắn lại ở chỗ này? Hắn đến đây bao lâu rồi? Người nhà hắn đâu? Con đối với hắn là thế nào? Sao con lại giấu chú?” Chú út mở ra hình thức gà mái mẹ bảo vệ con, hỏi liên thanh không ngừng nghỉ.

“Con nhặt về, một thời gian, trẻ mồ côi, rất tốt, tránh phiền phức.” Khuynh Diễm trả lời vô cùng thành thực.

“...” Nhưng chú út không hiểu cô đang nói gì.

“Diêu Ý được Tiểu Diễm nhặt về, đã ở đây một thời gian. Hắn là trẻ mồ côi nên không có người nhà. Tiểu Diễm đối với hắn rất tốt. Không nói với chú vì muốn tránh phiền phức.”

Niên Bách nhanh chóng viết phụ đề chuyển ngữ, hỗ trợ chú út.

May mà hắn làm cảnh sát nhiều năm, đã quen với việc lấy khẩu cung tội phạm...

Phi!

Em gái ruột, không phải tội phạm!

Chú út nhíu mày, thằng bé này là trẻ mồ côi sao?

Đứa bé nhỏ xíu đã không cha không mẹ, mỗi ngày trôi qua sẽ thế nào?

Thật có chút đáng thương...

Không đúng!

Ông đang hỏi tội, không phải thời điểm thương người đâu!

Chú út nén tấm lòng “mẹ già” xuống, hỏi: “Thằng bé không có chỗ nào để đi sao? Cô nhi viện...”

“Hắn sẽ ở cùng con.” Khuynh Diễm ngắt lời, tên ăn vạ không được phép rời khỏi ta! Hủy thế giới mất linh hồn thì ai đền cho ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.