“Tiểu Diễm, nam nữ khác biệt, tuy thằng bé còn nhỏ, nhưng cũng không thích hợp ở cùng một nhà với con.”
“Hay là như vậy đi, con để thằng bé đến ở chỗ chú, thế thì không cần trở về cô nhi viện nữa.”
Chú út thật lòng đề nghị. Hoàn cảnh Diêu Ý khá đáng thương, ông nuôi hắn cũng không phải vấn đề lớn.
Nhưng để hắn ở riêng với cháu gái thì không được, dù nhỏ tuổi cũng phải giữ khoảng cách.
Khuynh Diễm im lặng không đáp, không phải cô suy nghĩ hay cân nhắc, mà là sự chú ý của cô đang bị người bên cạnh cuốn lấy.
Dưới bàn, Diêu Ý yếu ớt chạm vào lòng bàn tay cô, nhẹ kéo kéo mấy cái, như sợ hãi, lại như kháng nghị.
“Chuyện này quyết định vậy đi.” Chú út bắn liên thanh, nhanh chóng đưa ra kết luận.
“Con thu dọn dẫn thằng bé sang nhà chú, tối nay chú sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho con.”
Chú út chợt nghĩ đến gì đó, cười vô cùng vui vẻ nói: “Tiểu Diễm, con thấy Tiểu Kỳ thế nào? Thằng bé gia cảnh trong sạch, nghề nghiệp ổn định, tính cách lại ôn hoà, chú rất ưng ý nha!”
Khuynh Diễm không muốn quan tâm, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là chú út nguyên chủ, mình là cháu gái vẫn nên đóng góp đôi lời: “Chú ưng là tốt rồi, Lạc Kỳ rất hợp với chú. Cố lên!”
Tiểu nha đầu rộng lượng tốt bụng.
Soi khắp vũ trụ cũng không tìm được người thứ hai tốt như ta!
Chú út: “...” Con bé này là đang bẻ lái đúng không?!
“Tiểu Diễm, chú muốn con nói chuyện yêu đương với Tiểu Kỳ. Con có hiểu không?” Chú út quyết định thẳng thắn đưa ra vấn đề.
Khuynh Diễm cũng thẳng thắn lắc đầu: “Hiểu.”
Chú út: “...” Hiểu mà lắc đầu, rốt cuộc là hiểu hay không hiểu!!
Cháu gái có thể cư xử như người bình thường không?
Cảm thấy thật sự bế tắc...
Chú út hít sâu, cố gắng tìm cách: “Thế này đi, tối nay chú sẽ mời Tiểu Kỳ đến dự sinh nhật con, để hai con có thời gian tiếp xúc thân thiết với nhau.”
Khuynh Diễm hơi nhíu mày, đè tay Diêu Ý nhắc nhở: “Nhẹ một chút.” Đang yên đang lành siết tay ta làm gì?
Dù ta rất lợi hại, nhưng ta cũng biết đau!
Diêu Ý ủy khuất ngước mắt, nhưng lực đạo trên tay không hề nới lỏng, thậm chí còn nắm chặt hơn.
Khuynh Diễm im lặng nhìn hắn, đáy lòng đột nhiên có một loại xúc động... Đánh gãy tay thì tốt hơn hay bẻ gãy tay thì tốt hơn?
“Hai đứa đang làm gì?” Động tĩnh bên này không thoát khỏi cặp mắt gà mái mẹ của chú út, ông bật dậy nhìn xuống góc khuất dưới bàn, một giây sau lập tức phẫn nộ hét lên.
“Nắm tay! Ai cho nắm tay! Thằng nhóc này, là cậu dụ dỗ cháu gái tôi đúng không?”
“Chú út, chú nhỏ tiếng một chút.” Khuynh Diễm không muốn Diêu Ý chịu uất ức.
Mặc kệ là ai hét hắn, thế nào người bị ăn vạ cũng là cô.
“Tiểu Diễm, thằng nhóc này nhỏ tuổi hơn con, không thể cho con chỗ dựa, cũng không thể chăm sóc bảo vệ con. Tiểu Kỳ có chỗ nào không so được với nó?” Chú út tinh thần bị đả kích, muốn đòi lại công bằng cho Lạc Kỳ.
Khuynh Diễm quay qua nhìn Diêu Ý, nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm được một điểm không ai có thể phản bác.
“Hắn đẹp.” Còn là loại rất đẹp!
“Đúng là thật sự rất đẹp...” Chú út theo bản năng gật đầu, chợt giật mình nhận ra đứng nhầm chiến tuyến, ông hắng giọng sửa lời.
“Đẹp cũng không thể mài ra ăn! Tiểu Diễm, là con gái không được quá nông cạn, con phải mạnh mẽ lên!”
Khuynh Diễm nghe xong lời chú út thì thấy có chút hoảng, vội giữ chặt Diêu Ý: “Chú muốn ăn hắn? Con không cho phép!”
Chú út: “...” Trọng tâm là chữ “ăn” sao? Trọng tâm của ông nằm ở hai chữ “nông cạn” kìa!
Rốt cuộc làm thế nào cháu gái mới chịu nghiêm túc giao tiếp đây?
Phải chi cô ngồi xuống giải thích, thậm chí là phản bác tranh cãi cũng được, như vậy ít ra ông còn có cơ hội thuyết phục.
Đằng này thái độ cô cứ cà lơ phất phơ, ông nói Đông thì cô nói Tây, ông nói gà thì cô nói vịt.
Trò chuyện mất tín hiệu kiểu này, có là thánh cũng bị chọc cho tức chết!
Chú út cảm thấy mình không còn đủ bình tĩnh để tiếp tục, quyết định tung ra tối hậu thư: “Tiểu Diễm, chú nói cho con biết, nếu con còn không cắt đứt quan hệ với thằng nhóc này, thì về sau đừng nhận chú nữa!”
Dứt lời, ông tức giận rời đi.
Niên Bách nhìn theo chú út, rồi lại nhìn Khuynh Diễm, hoang man thở dài, không biết nên đứng về phe ai.
Khuynh Diễm lấy một tờ danh thiếp đưa qua cho hắn: “Sau này có việc thì anh gọi vào đây.”
Niên Bách nghi hoặc, nhưng còn chưa kịp nghĩ rõ ràng thì đã nghe người bên kia nói tiếp.
“Nói với chú út, không cần tổ chức tiệc sinh nhật, cứ cho qua như những năm trước là được.”
Niên Bách hơi nhìn Diêu Ý, lại nhanh chóng dời mắt, hạ giọng khuyên nhủ: “Tiểu Diễm, chú út rất thương em, em thuận theo chú một lần không được sao?”
Khuynh Diễm chống tay lên cằm, nhếch môi cười, hỏi: “Nếu là anh, anh sẽ thuận theo?”
Niên Bách rời khỏi chung cư, vẫn còn đang trong trạng thái thất thần.
Ngữ điệu thờ ơ và ánh mắt không một tia tình cảm của Khuynh Diễm, làm hắn bất giác sợ hãi.
Người kia, không hề giống em gái hắn...
—
Cửa vừa đóng lại, Diêu Ý lập tức nhào vào lòng Khuynh Diễm.
“...” Lần sau ôm có thể báo trước một tiếng không? Đột ngột như vậy rất dễ làm ta xúc động đánh mi.
“Sau này lớn lên em có thể kiếm tiền, em sẽ làm chỗ dựa cho chị, sẽ chăm sóc chị, bảo vệ chị...” Diêu Ý nói liên tục một hơi dài, nhưng hình như thấy không đủ, lại vội vã bổ sung.
“Em còn có thể nghe lời chị, chị muốn gì em đều làm theo. Em nấu ăn giỏi nhất, cũng ngoan ngoãn nhất, chị đừng bỏ em được không?”
Khuynh Diễm nhướng mày. Ngoan ngoãn? Nghe lời? Hắn đang nói ai thế?
Hắn không náo sập trời là cô mừng rớt nước mắt rồi, không dám cầu hắn nghe lời cô.
“Tôi muốn gì cậu cũng đồng ý?” Dù cảm thấy không đáng tin, nhưng vẫn phải nắm bắt cơ hội.
Diêu Ý gật đầu, chợt hắn hơi dừng lại, mím môi nhấn mạnh: “Nhưng bỏ em là không được!”
“Không bỏ cậu.” Khuynh Diễm “ừ” một tiếng. Yên tâm, ta sẽ nhốt kỹ mi!
Diêu Ý đang định thở phào thì Khuynh Diễm lại nói tiếp: “Bây giờ tôi muốn cậu buông tôi ra, đi về phòng thu dọn đồ.”
Diêu Ý vừa nghe đến hai từ “thu dọn”, lập tức hoảng hốt ngẩng mạnh đầu, Khuynh Diễm lại đang cúi xuống, sau đó...
Một tiếng “cốp” động trời vang dội trong phòng khách!
Diêu Ý đau đến lông mày đều nhíu chặt lại.
Khuynh Diễm suýt ứa nước mắt, không phải cô khóc, đây là phản ứng sinh lý của cơ thể.
Mẹ nó thứ thân thể yếu đuối, mới đập một cú đã không chịu nổi.
Nhớ năm xưa thân thể ta...
[Kí chủ bớt hồi tưởng đi! Cô còn không xem đại nhân vật thì thân thể năm xưa cũng sắp chìm vào dĩ vãng rồi đấy!] Hệ Thống chán nản cắt đứt suy nghĩ của Khuynh Diễm.
Đại nhân vật? Hắn lại sắp ăn vạ sao?
Khuynh Diễm nhìn qua, thấy trán Diêu Ý sưng đỏ một cục.
Cô nghĩ nghĩ, giơ tay thử ấn lên trán hắn. Diêu Ý rụt cổ, đau đến hít khí lạnh, uất ức nhìn Khuynh Diễm.
“...” Nhìn ta làm gì? Ta không biết gì cả!
Diêu Ý ủy khuất, nhỏ giọng than: “Chị làm em đau.”
“...” Ta nói ta muốn kiểm tra vết thương cho mi, nhưng lỡ tay dùng hơi nhiều lực, mi có tin không?
Mặc dù nghe không đáng tin, nhưng đây lại là sự thật...
“Cậu buông tôi ra, tôi đi lấy thuốc.” Khuynh Diễm nhanh chóng nghĩ cách chạy tội.
“Em không buông.” Diêu Ý lắc lắc đầu: “Em đau.”
Khuynh Diễm nhìn người đang ôm chặt mình, lại nhìn cục u trên trán hắn.
Tình huống này giải quyết thế nào đây?
Ta thật sự không làm gì... chỉ ấn có một cái.
Chợt hai mắt Khuynh Diễm sáng lên, bàn tay đột ngột hạ xuống.
Hệ Thống hoảng hốt hét một tiếng, nhưng tốc độ của nó không đuổi kịp hành động tàn bạo của kí chủ...