Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 112: Chương 112: Người Tốt Việc Tốt (22)




Đường Bưu leo lên xe, lái ra phạm vi an toàn liền cẩn thận hỏi: “Đại tỷ, lúc nãy đệ nói có chuyện quan trọng muốn báo cáo, tỷ còn nhớ không?”

“Chuyện quan trọng?” Khuynh Diễm nhướng mày: “Cháy nhà? Hay chết người?”

“...” Đại tỷ có thể đừng suy nghĩ đáng sợ như vậy được không?

Đường Bưu hắng giọng, nói: “Cái kia... chú út của tỷ cứ liên tục gọi cho đệ, anh trai tỷ còn dùng phần mềm định vị điều tra vị trí của đệ nữa.”

May mà hắn nắm rõ mấy phần mềm này, nếu không đã bị Niên Bách tóm rồi.

Anh trai Đại tỷ là cảnh sát, còn hắn hành nghề lừa đảo... khụ, hiện tại đã làm ăn chân chính, nhưng phản xạ bản năng nhiều năm, bị cảnh sát săn lùng hắn vẫn hoảng lắm đó.

“Họ tìm tôi làm gì?” Khuynh Diễm không quá quan tâm.

“Đại tỷ đợi chút.” Đường Bưu mò vào túi lấy một mảnh giấy, mở ra đọc.

“Chú út hỏi tỷ đang ở đâu, sao tỷ có thể vì thứ tình cảm không tương lai mà rời bỏ người nhà, tỷ phải lý trí lên, đừng bị một đứa trẻ ranh dùng sắc dụ dỗ...”

Khuynh Diễm giật tờ giấy trên tay Đường Bưu, cắt ngang hắn: “Tập trung lái xe.” Vừa lái xe vừa đọc chữ, muốn hại chết ta sao?

Không ngờ mi lại có âm mưu độc ác như thế. Mi là gián điệp con chó họ Cố phái tới ám toán ta đúng không?

Đường Bưu bị ánh mắt của Khuynh Diễm dọa cho run rẩy, quay đầu nghiêm túc lái xe, không dám hé răng thêm chữ nào nữa.

“Cứ tùy tiện tiếp chuyện bọn bọ, không có việc quan trọng thì không cần báo cáo.” Khuynh Diễm qua một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng, nghĩ nghĩ, lại bổ sung.

“Nếu họ có hỏi, cứ nói tôi sẽ bảo quản tốt khối thân thể này.”

Đường Bưu: “...” Câu đầu hắn nghe hiểu, nhưng câu sau là cái quỷ gì?

Tại sao không phải là giữ gìn sức khỏe hay chăm sóc bản thân, mà lại là bảo quản thân thể?

Đại tỷ dùng từ như thế cô không thấy rất kinh dị sao?

Đường Bưu bất giác rùng mình, tự nhủ mình đừng suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng lái xe đến khách sạn, tiễn Khuynh Diễm rời khỏi tầm mắt hắn.



Khuynh Diễm lắc lư đi vào thang máy, ấn nút đóng cửa lại.

Chợt phía ngoài có người bước đến, chen vào mở cửa ra.

Lạc Kỳ nhìn thiếu nữ đang khoanh tay đứng bên trong, cực kỳ ngạc nhiên: “Tiểu Diễm, em cũng ở đây sao?”

Khuynh Diễm nhoẻn miệng cười, nhạt giọng hỏi: “Anh có đi thang máy không?” Đi thì vào không đi thì tránh, để ta còn về ngủ.

Lạc Kỳ nhớ ra, nhanh chóng tiến vào: “Hôm nay anh đến đây hẹn với khách hàng, không ngờ lại trùng hợp gặp được em.”

Khuynh Diễm chăm chú nhìn mặt gương trong thang máy, phiền chán thở dài.

Thật xui xẻo.

Gặp được tên này ở đây, ta lại phải đổi khách sạn.

Nếu chú út kia mà tìm đến, sẽ kéo theo một bầy phiền phức.

[Kí chủ, cô lợi hại như vậy, tại sao phải trốn tránh người nhà nguyên chủ?] Hệ Thống khó hiểu hỏi.

Khuynh Diễm tròn mắt ngạc nhiên. Trốn? Ai nói cô trốn?

Đây không phải trốn, đây là kế sách “Vườn không nhà trống”, tạm thời rút lui để bảo toàn lực lượng.

[...] Kí chủ lại lươn lẹo, cô tưởng đổi một cách nói thì sẽ ngầu hơn chắc?

[Kí chủ có thể chân thành giải thích để chú út hiểu cô không có ý với Lạc Kỳ, muốn chăm sóc đại nhân vật, vậy thì không cần trốn... khụ, không cần “Vườn không nhà trống” nữa nha!]

Muốn ta đánh nhau thì ta có thể cân nhắc, muốn ta giải thích tâm sự loài chim én...

Ta không phải én, ta là phượng hoàng!

[Phượng hoàng thì sao kí chủ?] Hệ Thống không phòng bị lạc đề theo Khuynh Diễm.

Phượng hoàng chỉ biết phun lửa, không biết giải thích, bớt hỏi ngu!

Hệ Thống: [...]

Lạc Kỳ chờ một lúc không nghe Khuynh Diễm đáp lời, lại tiếp tục bắt chuyện: “Chú út nói mấy hôm trước là sinh nhật của Tiểu Diễm, nhưng em không muốn tổ chức tiệc, anh cũng không có cơ hội trực tiếp chúc mừng em.”

“Cho nên?” Nói thẳng vào vấn đề chính, ta không có thời gian đoán già đoán non.

“Tiểu Diễm có đặc biệt thích thứ gì không? Anh sẽ tặng quà bù cho em.”

“Không cần tặng tôi.” Không thân không thiết lại tốt với ta? Ta hoài nghi mi muốn giăng bẫy chơi ta đấy.

Hệ Thống: [...] Quả nhiên nó không nên đối tốt với kí chủ, không khéo cô lại hoài nghi đứa trẻ ngây thơ như nó có ý xấu.

Ting!

Cửa thang máy mở ra, Lạc Kỳ còn muốn nói gì đó, nhưng Khuynh Diễm đã nhanh chóng bước ra ngoài, thẳng tắp đi về một phương hướng.

Thiếu niên đang ngồi đối diện thang máy ngước mắt lên, Khuynh Diễm tiến đến dìu người dậy.

Trong khoảnh khắc hai cánh cửa sắt khép lại, Lạc Kỳ mơ hồ thấy ánh mắt thiếu niên kia nhìn hắn, loại cảm giác đó cực kỳ âm trầm, như mãnh thú bị xâm phạm lãnh thổ đang cảnh cáo kẻ địch, khiến người ta vô thức sợ hãi.

Khuynh Diễm nắm cánh tay Diêu Ý, kéo hắn đứng lên: “Sao lại ngồi ở đây?” Không phải ta đã khóa cửa rồi sao?

“Em tìm được chìa khóa trong phòng, em muốn ra ngoài chờ chị về.” Vậy mà cô lại đi với người khác!

Khuynh Diễm: “!!!”

Mẹ! Khách sạn có đến hai cái chìa khoá từ khi nào? Muốn chơi ta sao?

“Thì ra đây là nguyên nhân trước giờ chị luôn nhốt em.” Diêu Ý nở nụ cười trong sáng, mềm giọng nói.

Khuynh Diễm: “...” Nguyên nhân gì? Hắn nói gì ta không hiểu lắm.

Nhưng mà cái vẻ mặt này, không phải lại định ăn vạ ta đấy chứ!

“Đừng lộn xộn, mau về phòng đi.” Khuynh Diễm dắt tay hắn dẫn đi.

Diêu Ý không náo không làm ồn, chỉ đứng đó mỉm cười, chân không chịu nhúc nhích: “Chị xem em là gì? Là một món đồ chơi đúng không?”

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô, ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại phảng phất trách móc, như đứa bé bị cả thế giới vứt bỏ, không ai xem trọng, cũng chẳng ai yêu thương.

Diêu Ý như thế, Khuynh Diễm lại thấy không thoải mái: “Cậu không phải đồ chơi.”

Có đồ chơi nào lại náo sập trời như mi không? Mi đánh giá mình hơi cao rồi đấy.

“Vậy chị xem em là gì?” Diêu Ý cố chấp hỏi.

Khuynh Diễm hơi chần chờ. Nói nhiệm vụ thì bị Hệ Thống cấm khẩu, chỉ có thể nói bừa.

Khuynh Diễm cân nhắc một hồi, nhắm mắt đánh trắc nghiệm: “Chắc là... em trai.”

Diêu Ý bỗng trở nên cực kỳ uất ức: “Em không muốn làm em trai chị!”

“Vậy cậu muốn làm gì? Con trai tôi?” Ta còn trẻ thế này đã có con trai, số ta thật khổ.

Diêu Ý: “...”

“Chị đừng xem em là trẻ con, em đã là người lớn rồi!” Diêu Ý mím môi, ánh mắt hiện lên vẻ quyết liệt, cứ như Khuynh Diễm mà mở miệng phản bác hắn, hắn sẽ lập tức lăn ra chết vậy.

“Được, cậu là người lớn.” Khuynh Diễm dễ dãi gật đầu. Đừng nói là người lớn, hắn nói hắn là hoàng đế cô cũng chấp nhận.

Lừa trẻ con mà thôi, cô có thể!

Diêu Ý nhìn dáng vẻ qua loa của người trước mặt, cảm thấy uất ức đến không chịu nổi. Cô rõ ràng không tin tưởng hắn!

Diêu Ý đột ngột nắm cổ tay Khuynh Diễm, kéo cô một mạch đi về phòng, khóa cửa, ngã lên giường.

Khuynh Diễm chớp mắt, nhìn “đứa trẻ ranh” đang đè trên người mình, khó hiểu hỏi: “Cậu lại muốn náo cái gì?”

Khí thế hung hăng như vậy, cô còn tưởng hắn định rủ cô đánh tay đôi một trận, tự nhiên lại không đánh... làm cô mừng hụt.

Diêu Ý mím môi phản bác: “Em không náo, chỉ có trẻ con mới náo! Em đang nghiêm túc với chị, chị đừng cố tình trêu chọc em!”

Khuynh Diễm tròn mắt không hiểu. Cô trêu hắn khi nào? Rõ ràng cô rất đứng đắn mà.

“Không náo thì đi xuống.” Đè ta cả buổi rồi, mi tưởng mi nhẹ lắm sao?

“Em...” Diêu Ý siết chặt tay, giống như đang nhẫn nhịn gì đó.

Một lúc sau, hắn ngẩng đầu mỉm cười, khẽ chớp mắt, dáng vẻ trong sáng ngây thơ.

Khuynh Diễm lập tức đề cao cảnh giác.

Nhưng còn chưa kịp xây xong tường thành phòng ngự, thì thiếu niên phía trên đã kéo bàn tay cô áp lên mặt hắn, nhỏ giọng thì thào: “Em thích chị, chị ngủ cùng em đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.