Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 113: Chương 113: Người Tốt Việc Tốt (23)




Diêu Ý co người ngồi bên giường, uất ức nhìn thiếu nữ trước mặt, giật giật bàn tay muốn tránh khỏi cô.

Khuynh Diễm mất kiên nhẫn kéo tay hắn lại, hung dữ nhắc nhở: “Ngồi yên!”

Mi tưởng ta rảnh lắm sao? Đang yên đang lành tự bấm lòng bàn tay chảy máu là thứ bệnh gì?

Giờ còn giãy nãy, muốn bị xử lý đúng không?

“Em không cần chị bôi thuốc, em muốn chị ngủ với em!” Diêu Ý ngước mắt, giọng nói mang theo mấy phần giận dỗi.

Hắn đang ôm cô mà cô lại đẩy hắn ra, là hắn không đủ mị lực sao?

Diêu Ý lần đầu tiên cảm thấy nghi ngờ giá trị nhan sắc của mình.

“Cậu tự ngủ.” Bám lấy ta làm gì? Muốn ta hát ru cho mi chắc?

Diêu Ý mím môi, cảm thấy cực kỳ tủi thân, hắn đã chủ động đến mức này mà cô còn xua đuổi hắn: “Chị không ngủ với em vậy thì đừng có chạm vào em.”

Thiếu niên giận dỗi rút tay về, dưới ánh đèn vàng nhạt, làn da trắng nõn hơi ửng hồng, gương mặt nhỏ mang đầy vẻ uất ức.

Ánh mắt Khuynh Diễm rơi trên má Diêu Ý, lúc nãy hắn kéo tay cô đặt lên mặt hắn, mịn mịn mềm mềm... muốn làm lưu manh.

Diêu Ý lùi lại cuối giường, co người thành một cục nhỏ, biểu hiện mình đang dỗi dữ lắm.

Nhưng dáng vẻ ủy khuất của hắn rơi vào mắt Khuynh Diễm lại có chút...

Kẻ-lưu-manh-nào-đó xích lại gần, cong ngón tay bóp mặt thiếu niên, ngang ngược hỏi: “Tôi cứ chạm vào cậu đấy, cậu làm gì được tôi?”

Ta nuôi mi ăn nuôi mi ngủ, xem mi như con trai mà đối đãi, sờ sờ mi một chút thì đã sao?

Con trai lớn rồi, liền không cần người mẹ già này nữa? Nghiệt tử!

Hệ Thống: [...] Kí chủ lại cầm loạn kịch bản gì vậy?

Đại nhân vật trở thành con của cô... có người mẹ nào một lời không hợp liền muốn xử lý con như cô không? Nghiệt mẫu!

Diêu Ý ra sức kéo tay Khuynh Diễm xuống, nhưng người kia chẳng những không xê dịch, mà còn vươn móng vuốt nắm lấy cổ tay hắn, ánh mắt kiêu ngạo như đang nói “có giỏi thì tránh đi“.

Diêu Ý đương nhiên không đấu lại, nghẹn đến xù lông: “Chị buông em ra, em cũng biết tức giận đó!”

“Buông ra sẽ tức giận? Vậy thì không buông.” Khuynh Diễm cố tình bóp méo câu nói của Diêu Ý.

“...” Hiếp người quá đáng!

Khuynh Diễm thản nhiên nhướng mày, không chút áy náy lương tâm.

Thế nào? Rất bực đúng không? Bực là tốt rồi.

Bình thường ta bảo hắn buông, hắn có nghe sao?

Cho hắn nếm trải cảm giác ức chế của ta!

Diêu Ý tức giận lại tức giận, như con mèo nhỏ xù lông, mím môi tố cáo kẻ đầu sỏ chèn ép mình.

Mèo nhỏ ủy khuất cúi đầu, chớp mắt đột ngột nhào tới, ôm.

Khuynh Diễm: “...”

Không phải nên kiên trì phản kháng à? Sao lại biến thành ôm ta rồi?

Không không ta không muốn bị ôm!

Kẹo cao su một khi đã dính vào thì không thể gỡ ra được.

Hệ Thống: Cái này người ta gọi là tự tạo nghiệt không thể sống.

Diêu Ý ôm ôm, lại dụi đầu vào cổ Khuynh Diễm, nhỏ giọng tủi thân: “Em biết chị không thích em, lúc em bị thương, chân em rất đau, chị còn có thể bỏ mặc em.”

“Em một mình ở nhà, chị không chăm sóc cũng không hỏi han.”

“Em chờ chị về, ngày nào cũng chờ chị, nhưng chờ mãi cũng không thấy chị đâu...”

“Sau này không để cậu chờ.” Khuynh Diễm cực kỳ trấn tĩnh... đáy lòng đã hoảng thành một đám.

Cô chỉ đi có mấy ngày, luôn cho người giám sát bảo vệ hắn.

Rõ ràng đâu có vấn đề gì, sao giờ lại bị ăn vạ?

Chắc chắn là do Đường Bưu làm ăn tắc trách, nhất định phải trừ lương!!

“Chị đi siêu thị với hắn, hai người cười nói rất vui vẻ.” Diêu Ý nhỏ giọng thủ thỉ, tiếp tục kể tội.

“Lúc nãy cũng vậy, chị bỏ em ở khách sạn một mình, để ra ngoài cùng hắn. Chị đừng tưởng em không biết.”

Khuynh Diễm ngơ ngác. Cô đi với ai? Hai người nào? Đường Bưu sao?

[Đại nhân vật là nói cô và Lạc Kỳ.] Hệ Thống không muốn nhắc nhở lắm, nhưng nếu nó vẫn không nói, thì cuộc giao lưu này sẽ lâm vào bế tắc...

Bế tắc thêm chút nữa là thế giới sụp đổ cả đám chết chùm luôn.

Khuynh Diễm càng mờ mịt hơn. Liên quan gì đến nhà sản xuất keo 502?

Nhưng mà...

“Sao cậu biết tôi gặp Lạc Kỳ ở siêu thị?”

“Có người gửi ảnh cho em.” Diêu Ý không che giấu, khó chịu nói: “Hắn ta gọi em là con cừu non bị lừa gạt.”

Kẻ đó muốn cảnh cáo hắn, để hắn thấy khó mà lùi bước, ép hắn rời xa cô?

Không bao giờ! Cô là của hắn! Ai cũng không được phép xen vào!

Đuôi lông mày Khuynh Diễm khẽ cong lên. Con lợn ngu ngốc lại đến rồi?

“Ảnh đâu?”

“Em vứt.” Máy tính bảng đã bị hắn đập nát.

“Vứt ở đâu?” Để ta nắm được chứng cứ, ta lập tức chơi chết con lợn đó.

Diêu Ý cau mày, dỗi: “Chị đòi ảnh làm gì? Chị thích Lạc Kỳ đến vậy sao?” Nên mới muốn giữ ảnh lại làm kỷ niệm!

Khuynh Diễm không hiểu mạch não của Diêu Ý, hay nói đúng hơn, là mạch não của cô cũng không giống người bình thường.

Cuối cùng vẫn là Hệ Thống ngoi lên đả thông suy nghĩ giúp Khuynh Diễm.

“Cậu không thích Lạc Kỳ?”

“Em không thích chị đi cùng hắn!” Diêu Ý mím môi nhấn mạnh.

“Vậy thì không đi.” Khuynh Diễm không do dự gật đầu.

Diêu Ý đang xù lông chợt xìu xuống, dễ dàng như vậy? Không viện lý do hay nổi cáu cãi nhau sao?

Diêu Ý cảm thấy không chắc chắn, ngập ngừng hỏi: “Trong lòng chị, em và Lạc Kỳ ai quan trọng hơn?”

“Cậu.” Khuynh Diễm đến nghĩ cũng không thèm nghĩ, mở miệng liền một chữ “cậu“.

Diêu Ý lập tức dừng lại, im lặng cụp đuôi, màu đỏ mờ ám chậm rãi bò lên mặt.

Cô trả lời thẳng thắn như thế, cũng không chịu cân nhắc một chút, tự nhiên làm mình thấy xấu hổ...

Dù sao cũng đã xấu hổ rồi, vậy thì xấu hổ thêm tí nữa cũng không sao: “Nếu em quan trọng, thì chị ngủ với em đi.”

Khuynh Diễm: “...” Vẫn là đánh ngất đi thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.