Nửa đêm, cô nhi viện chìm trong giấc ngủ, bọn lừa đảo đang mơ giấc mộng tỷ phú, đột nhiên tất cả bị dựng đầu dậy.
Thiếu nữ xa lạ từ đâu đến, đòi bọn họ giao ra tài sản của cô nhi viện. Đây là ăn cướp mới vào nghề, đến nhầm địa chỉ sao?
Một đời làm lừa đảo, không thể thua trên tay cướp bóc! Đám người cô nhi viện cắn răng, thà chịu chết không chịu mất tiền... kiên trì được mười phút.
Thiếu nữ luôn mỉm cười, nhưng thủ đoạn tra tấn cực kỳ tàn bạo, đánh rất đau nhưng không để lại vết thương. Bọn lừa đảo cảm thấy mình xui xẻo va trúng tiền bối trong nghề rồi.
Cả đám rũ rượi khóc không ra nước mắt, thoi thóp hai tay dâng lên xương máu.
Khuynh Diễm ôm tiền, thuận tiện hỏi thăm thế lực đứng sau đám lừa đảo này là ai, để tránh sau này tiền của cô bị người ta cướp lại.
Cứ tưởng phía sau là tai to mặt lớn, ai ngờ chỉ là đám quèn tụ tập lại với nhau.
Thay vì bắt cóc trẻ con, ép đi xin tiền mang về, thì bọn khốn này dùng thủ đoạn lập ra một cái cô nhi viện.
Ban đầu, chúng vốn chỉ định làm liều thử nghiệm, cô nhi viện cũng rất tồi tàn, không ngờ về sau lại trở thành cây khế, càng ngày càng hái được nhiều vàng.
Trẻ con không dám tố giác, mạnh thường quân không ai phát hiện, nên bọn chúng mới mặc sức lộng hành mười mấy năm qua.
Khuynh Diễm tặc lưỡi. Đáng sợ!
Một đám lừa đảo tụ tập lại, thành lập ra tổ chức ghê tởm, y hệt một giuộc với tổ chức của Hệ Thống chết tiệt, cưỡng ép cô kí kết khế ước linh hồn.
Lừa đảo cả lũ!
[Kí chủ, ta là một đứa trẻ đứng đắn, chủ nhân ta là một soái ca, tổ chức ta là vì dân trừ hại. Cô đừng hắt nước bẩn lên người tốt!] Hệ Thống ngoi dậy tự đánh bóng hình ảnh bản thân.
“Người tốt?” Khuynh Diễm nhướng mày: “Mi có tư cách làm con người?”
Hệ Thống: Con người...
Cả đoạn văn nó nói, kí chủ chỉ chú ý tới chữ “người” thôi hả!!
Tuy nó không phải “người”, nhưng nó cũng là “con“...
Phi! Không phải!
Nó cũng là một Hệ Thống tốt đấy!
Khuynh Diễm nhìn đám lừa đảo cô nhi viện, càng nhìn càng sợ hãi, sợ đến run tay đánh chúng thêm một trận nữa mới thấy đỡ sợ.
Đánh xong, cô tập hợp mấy đứa trẻ lại, phổ cập kinh nghiệm bán hàng đa cấp... không phải, là phổ cập một con đường sống.
Chị gái xinh đẹp như hoa, giữa nơi u ám mang đến ánh sáng rực rỡ, chị nhẹ giọng cười, hỏi các em nhỏ: “Có...” muốn báo thù không?
Khuynh Diễm bị Hệ Thống cấm khẩu.
[Đề nghị kí chủ không nói lời vấy bẩn mầm non quốc gia.] Hệ Thống tức đến giọng run run.
“Ta làm gì?” Khuynh Diễm tròn mắt ngạc nhiên.
Hệ Thống hít sâu, ổn định hơi thở, mỉm cười giải thích: [Loại chuyện như báo thù, kí chủ lại đi nói với mấy đứa bé, cô thấy thích hợp sao?]
“Thích hợp.” Khuynh Diễm đặt tay lên cằm, dưới đáy lòng thầm tâm sự với Hệ Thống.
“Có một số chuyện, phải là chính bản thân ngươi lựa chọn, nếu không tự mình giải thoát, sau này khó có thể buông.”
“Ai rồi cũng phải trưởng thành, những đứa trẻ nơi này đã không còn giống trẻ con đơn thuần bên ngoài nữa.”
Hệ Thống: [...] Kí chủ đang nói đạo lý sao? Nhưng nó cứ cảm thấy có gì đó không đúng...
Khuynh Diễm nhoẻn miệng cười, chốt hạ: “Đây là lời thoại phim truyền hình ta vừa xem, rất hay đúng không?”
[...] Có chức năng nào cấm khẩu để kí chủ không thể trò chuyện với nó luôn không?
Khuynh Diễm đổi giọng, khôi phục dáng vẻ muốn ăn đòn thường lệ: “Giải cấm khẩu, hoặc tên ăn vạ bị vứt về cô nhi viện, chọn một cái.”
Hệ Thống: [!!!]
Kí chủ lại đem đại nhân vật ra uy hiếp nó! Cô nghĩ nó sẽ sợ sao?
Hệ Thống giải cấm khẩu cho Khuynh Diễm, chấm nước mắt thừa nhận, nó sợ.
Tổn thương đến offline.
Khuynh Diễm thành công chọc tức Hệ Thống, quay về hướng dẫn các em nhỏ: “Có muốn thoát khỏi đây không?”
Ánh mắt bọn trẻ hơi động đậy, nhưng cuối cùng chỉ có sợ hãi, im lặng không dám đáp lời.
Những năm qua, mỗi khi có mạnh thường quân muốn mang chúng đi, kết cục của chúng đều là chịu trừng phạt nặng nề.
Khuynh Diễm đổi cách hỏi: “Có muốn báo thù không?”
Bọn trẻ ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng, ẩn chứa mong chờ.
Hệ Thống offline muộn, suýt nữa cắn lưỡi qua đời tại chỗ.
“Bỏ qua cơ hội này, sẽ không còn lần sau. Có muốn báo thù không?”
Khuynh Diễm gõ gõ mặt bàn, ẩn sau ngữ điệu lười nhác là một tia mị hoặc khó nhận ra, đáy mắt tĩnh lặng dấy lên đóm lửa mờ ảo quỷ dị.
Bọn trẻ nhìn đến ngẩn người, cảm thấy nỗi sợ hãi dần tan biến, phẫn hận cùng uất ức đè nén nhiều năm qua, đồng loạt trỗi dậy xâm chiếm tâm trí.
“Em... có thể báo thù sao?” Một đứa bé trai bước ra khỏi hàng ngũ, thù hận mãnh liệt bắn ra từ đáy mắt.
“Dĩ nhiên, nhưng không đảm bảo cuộc sống sau này. Có thể là giải thoát...” Khuynh Diễm kéo dài giọng, môi cong lên một nụ cười tà mị.
“Cũng có thể là trở nên thảm hại hơn. Thế nào, vẫn muốn báo thù?”
“Muốn!” Đứa bé kiên định trả lời. Nó muốn trả lại cho đám người khốn kiếp này tất cả những gì họ đã làm với nó.
Không có cha mẹ là lỗi của nó sao? Bơ vơ là lỗi của nó sao?
Thà họ đừng nhận nuôi nó, cứ để nó chết quách đi!
Sao lại đem nó về rồi ngày ngày đánh đập nó? Còn mang nó đi phục vụ cho đám người có sở thích bệnh hoạn kia. Cả tuổi thơ của nó đều bị hủy hoại, sống còn đau khổ hơn cả chết.
Bọn họ chính là không bằng cả loài cầm thú, nó muốn bọn khốn kiếp này phải trả giá!
Căn phòng hừng hực dâng lên lửa giận, lòng người sục sôi.
Nếu cẩn thận nhìn kỹ, ở trong góc tối, có một chiếc bóng đang yên lặng nhảy múa, vui mừng xoay tròn mấy vòng, dáng vẻ cực kỳ quỷ dị.