“Em muốn báo thù!”
“Em muốn báo thù!”
“Em cũng muốn báo thù!”
Từng đứa bé lần lượt bước lên, cho đến khi tất cả đều đồng lòng lựa chọn báo thù.
Khuynh Diễm lấy ra một con dao và một chiếc USB, đặt song song trên mặt bàn: “USB chứa bằng chứng phạm tội, tìm Niên Bách cục cảnh sát, báo án.”
Cô hơi dừng lại, cong môi cười rực rỡ: “Đương nhiên, cũng có thể dùng dao đâm chết bọn chúng, cách này tương đối nhanh gọn.”
[Kí chủ, cô có thôi đi được chưa?] Hệ Thống nghiến răng.
Khuynh Diễm ngạc nhiên: Không phải offline rồi à?
[...] Tưởng nó thèm online lắm sao? Nó là bất đắc dĩ đó! Không online để cô tự do làm bậy hả?
Khuynh Diễm ngó lơ Hệ Thống, tiếp tục phổ cập kiến thức nhân sinh cho bọn trẻ.
“Giết người chú ý hủy chứng cứ, đặc biệt là khâu xử lý thi thể, làm cho cẩn thận.” Cô đung đưa chân, nhảy từ trên bàn xuống đất, chuẩn bị rời đi.
“Chị... có thể giúp tụi em không?” Đứa bé trai tiến lên, ngập ngừng hỏi.
Trong một giây kia, nó rất muốn giết bọn khốn này để báo thù, nhưng nghe lời nói của Khuynh Diễm, nó bỗng thấy chùn bước, nó không biết hủy chứng cứ hay xử lý gì đó...
Dù sao bọn nó cũng chỉ là trẻ con...
“Nhớ kỹ, không ai có thể giúp ai, chỉ bản thân cậu mới giúp được chính mình.”
Khuynh Diễm ra vẻ cao nhân nói một câu mơ hồ, cũng không rõ là cô thực sự nhìn thấu, hay chỉ đang thuận miệng nói bừa.
Bọn trẻ nhìn bóng lưng Khuynh Diễm dần biến mất sau cửa sổ, giọng nói thiếu nữ nhàn nhạt xuyên qua màn đêm.
“Quên mất, không tới mười phút nữa cảnh sát sẽ đến, muốn giết người hay báo cảnh sát thì chọn nhanh lên.”
Bọn trẻ: “...” Cảnh sát cũng sắp đến rồi, còn cơ hội lựa chọn sao?
Bọn trẻ mê man, Hệ Thống còn mê man gấp mười lần bọn trẻ.
Kí chủ nhà nó báo cảnh sát khi nào, sao nó không biết?
Kích động trẻ con làm chuyện phạm pháp, rồi lại nói phải hủy thi thể, cuối cùng còn bảo cảnh sát sắp đến.
Dù có hận thù đến đâu, thì chúng cũng chỉ là trẻ con. Bị dọa như thế, chắc chắn sẽ không dám làm càn.
Từ đầu đến cuối, lựa chọn vốn chỉ có một — dùng USB báo án.
Cho nên, rốt cuộc kí chủ đưa dao làm gì? Có bệnh sao?!
—
Đèn cảnh sát lập lòe trong đêm, bọn trẻ được mang ra khỏi cô nhi viện, đám lừa đảo hôn mê, bị áp giải phía sau.
Niên Bách sắc mặt nặng nề, Lạc Ninh lạnh lùng đứng bên cạnh, ánh mắt không giấu nổi căm phẫn.
Mọi người đưa nhau về cục, trong đè nén xen lẫn thở phào, may mà bọn họ đã phát hiện, giải thoát cho những đứa trẻ đáng thương.
Chỉ là không biết người ẩn danh báo cảnh sát là ai? Giúp họ bắt người, lại còn cung cấp cả chứng cứ.
Cách làm của người này không đúng, nhưng mục đích lại là cứu những đứa trẻ mồ côi.
Trường hợp này có chút khó xử, cảnh sát qua loa điều tra một chút về người ẩn danh, nhưng không tra được liền bỏ qua, cũng không cố tìm hiểu.
Bí mật đằng sau cô nhi viện bị vạch trần, kèm theo một loạt tin tức đáng sợ lộ ra ánh sáng.
Điển hình là đám phú nhị đại có gia thế khủng, nằm trong diện tình nghi xâm hại trẻ vị thành niên.
Những gia tộc bị điểm danh, sợ mất thể diện, dùng tiền đập xuống, hòng che giấu việc xấu mặt này.
Niên Bách và Lạc Ninh không phục, cương quyết chống lại chỉ thị cấp trên, một mực vạch trần sự thật.
Nhưng còn chưa kịp oanh oanh liệt liệt chiến đấu, thì các đại gia tộc kia đột nhiên rút lui, để mặc con cháu bị kết án bắt giam.
Niên Bách và Lạc Ninh ngỡ ngàng không kịp phản ứng, chuyện gì đang xảy ra? Là ông trời có mắt, soi sáng công lý trừng phạt cái ác?
Mà công lý không đến thì thôi, đã đến là ồ ạt tới tấp như nước lũ tràn về.
Niên Bách nhận được thư nặc danh, tiết lộ hành tung và địa điểm giao dịch của bọn buôn người. Sau khi xác nhận độ tin cậy, liền cùng cả đội vây đến, một mẻ bắt gọn.
Về phần những đứa trẻ, được Lạc gia tài trợ xây dựng cô nhi viện mới, cho chúng một mái ấm yên bình, thoát khỏi cuộc đời u tối.
Cư dân mạng theo dõi diễn biến vụ án, không ngừng cảm thán, đây quả là “happy ending” — kết thúc mỹ mãn trong truyền thuyết.
Quần chúng ăn dưa kích động, vui sướng còn hơn cả lúc chứng kiến nam nữ chính ngôn tình về bên nhau. Mạng xã hội tràn ngập khẩu hiệu tạ ơn thần thánh, bái lạy thiên đạo đã để công lý thắng cuộc.
Nhưng công lý có thật sự do thiên đạo soi sáng hay không, thì còn chưa chắc.
——
Văn phòng mới toanh, mùi nước sơn phảng phất trong không khí, người người ra vào khuân vác đồ vật, nhộn nhịp ầm ĩ.
“Lão Đại, thứ này để ở đâu?”
“Lão Đại, anh xem có nên in một biển hiệu hoành tráng để bên ngoài không?”
“Lão Đại...”
“Tôi đã nói các cậu bao nhiêu lần, không được gọi là Lão Đại!” Thanh niên mặc áo vest lam cau mày nhắc nhở.
“Vậy gọi anh là gì Lão Đại?” Đàn em chân chó chạy theo quạt quạt, thành thật hỏi.
“Gọi là giám đốc Đường. Từ bây giờ chúng ta là người làm ăn chân chính, biết chưa?” Thanh niên vuốt vuốt mái tóc dựng đứng trên đầu, hếch mũi tự hào.
“Vâng vâng, chúng ta là những người làm ăn chân chính.” Đàn em gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “Nhưng mà chúng ta làm nghề gì vậy Lão... khụ, giám đốc Đường?”
Đường Bưu: “...” Cái này hắn cũng không biết.
Đường Bưu hắng giọng, mất tự nhiên hỏi: “Giấy phép kinh doanh đăng ký ngành nghề gì?”
“Chính là công ty nghiên cứu công nghệ.” Một thanh niên khác ló đầu ra từ sau chồng tài liệu, nịnh nọt báo cáo.
“Nghiên cứu công nghệ là làm gì?” Thanh niên đang quạt thắc mắc.
Đường Bưu: “...” Có trời mới biết!
Leng keng leng keng.
Chuông gió treo trước cửa phát ra âm thanh, thiếu nữ xinh đẹp mỉm cười, chậm rãi bước vào.
“Có khách sao? Sớm như vậy đã có khách, còn chưa khai trương mà...” Thanh niên đang quạt thắc mắc.
“Đại tỷ! Tỷ đến rồi! Tỷ xem, tình hình làm ăn rất tốt nha!” Đường Bưu bật dậy khỏi ghế, nhanh chân chạy đến đón cô gái.
Đám đàn em: “...” Tốt chỗ nào? Chưa buôn bán mà tốt cái gì?