Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 81: Chương 81: Người Tốt Việc Tốt (7)




“Sao còn đứng trơ ra đó? Không mau lấy ghế cho Đại tỷ ngồi, cậu, mang nước đến đây, cậu nữa, nói cậu đó, qua đây quạt cho Đại tỷ.” Đường Bưu hấp ta hấp tấp phân phó.

Đám đàn em: “...” Lão Đại nhà bọn họ uống nhầm thuốc sao?

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng nhìn bộ dạng cúi đầu khom lưng của Đường Bưu, lại nhìn đến dáng vẻ thong dong của cô gái vừa xuất hiện, bọn họ quyết định... làm người phải có chí khí, chọn đùi to hơn mà ôm! Hầu hạ Lão Đại mới!

Đàn em chân chó mang ghế mang ghế, rót nước rót nước, quạt mát quạt mát, ồn ào chào hỏi.

“Đại tỷ, tỷ thật xinh đẹp!”

“Đại tỷ, từ giờ tỷ sẽ tiếp nhận ngôi vị Lão Đại của bọn đệ sao?”

“Đại tỷ, đệ tin tưởng tỷ sẽ làm tốt hơn Lão Đại tiền nhiệm gấp vạn lần!”

“Đúng đó Đại tỷ, chỉ so nhan sắc, Lão Đại tiền nhiệm còn không xứng xách dép cho tỷ.”

Đường Bưu: “...” Hắn vẫn đứng còn ở đây đấy! Mẹ nó, đám phản đệ!

Khuynh Diễm liếc mắt nhìn Đường Bưu, gật đầu: “Xấu thật.”

Gương mặt cũng coi là điển trai, thế nhưng cái kiểu thịt ba chỉ nửa nạc nửa mỡ này là sao?

Mặc vest xanh lam lịch lãm, lại chải tóc dựng đứng như con nhím, cổ đeo dây chuyền vàng chọi trâu còn vỡ não, chân lại mang dép lào?

Khuynh Diễm hít sâu một hơi, đè nén khát vọng muốn xử lý người.

“Đúng đó, quả thật rất xấu!” Đàn em lập tức hùa theo.

“Đệ đã khuyên bao nhiêu lần, cứ ăn mặc bình thường như trước đây chẳng phải rất tốt sao?”

“Mặc thế này nhà giàu mới nổi còn không xấu bằng.”

“Các cậu đủ chưa?” Đường Bưu hét một tiếng, gân xanh trên trán giật giật.

Một người thì cũng thôi đi, cả bọn xúm lại chê bai hắn. Đây là miệt thị ngoại hình, là con dao vô hình giết chết người khác, là tội ác trời đất không dung, các người không biết sao?

“Cút!” Đường Bưu gằn giọng tức giận.

Đám đàn em im bặt, giây tiếp theo ùa nhau chạy trốn. Lão Đại tiền nhiệm vẫn rất đáng sợ a!

Văn phòng lập tức trống trải, không khí cũng thoáng đãng hơn.

Khuynh Diễm thoải mái tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt hỏi: “Tiến triển đến đâu rồi?”

“Đại tỷ yên tâm, đệ rất lợi hại, bọn họ bị bắt cả rồi.” Đường Bưu vỗ ngực khoe khoang.

“Thế còn tiền?”

Đường Bưu cười tự hào: “Đại tỷ còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vào túi chúng ta!”

“Vậy thì tốt.”

“Nhưng mà Đại tỷ, đệ có một việc muốn hỏi.”

“Hỏi.”

“Công ty chúng ta làm nghề gì a?” Đường Bưu thành thật thỉnh giáo.

“Nghiên cứu công nghệ. Không phải đăng ký rồi sao?” Khuynh Diễm không hiểu.

“Nhưng nghiên cứu công nghệ là cái gì nha?”

“Chính là công việc trước giờ các cậu làm.”

Đường Bưu: “...” Công việc trước giờ bọn hắn làm?

Để nhớ xem, trước giờ bọn hắn làm nghề gì?

Ngày mới vào nghề, là lén lút xâm nhập vào máy tính người khác, ăn cắp dữ liệu, bán kiếm tiền.

Vào nghề được thời gian ngắn, là đem dữ liệu đi uy hiếp, tống tiền.

Lâu dài về sau, thu nhận thêm mấy tên đầu gấu, làm thám tử, giúp các bà vợ khui chuyện ngoại tình của các ông chồng...

Đường Bưu lắc lắc đầu, không muốn nhớ đến đoạn quá khứ đen tối ngày trước.

Hắn cũng là bất đắc dĩ, có ai sinh ra lại muốn làm ăn gian dối đâu. Nhưng nhà hắn mẹ già bệnh nặng, đàn em nheo nhúc đòi ăn, nên hắn mới đi theo con đường tối tăm không lối về đó chứ.

Đường Bưu vốn nhát gan, đám bọn hắn chỉ là tổ chức nhỏ, đem bán ít dữ liệu râu ria.

Sau này to gan hơn thì làm thám tử, cung cấp tin tức ngoại tình, trung thực làm tan nát mấy gia đình.

Gần đây gia đình Đường Bưu ổn định rồi, mấy đứa em đều đã có công việc, mẹ hắn... qua đời.

Đường Bưu định làm thêm một vụ cuối thì hoàn lương, nhưng người tính không bằng trời tính.

Xui xẻo thế nào mà hắn lại khui ra bí mật ngoại tình của thủ lĩnh bọn buôn người, khiến gã ta bị vợ đánh đến mấy ngày không xuống nổi giường.

Vòng vèo qua lại, bà vợ sư tử Hà Đông đó đột nhiên dẫn người đến tìm Đường Bưu, nói hắn vu oan chồng bà ta.

Đường Bưu tuy hành nghề trộm cắp thông tin, nhưng vẫn có nguyên tắc nghề nghiệp, tuyệt đối không bịa đặt dựng chuyện.

Hắn giải thích đủ lời, nhưng bà ta vẫn không tin. Đường Bưu oan ức bị đánh một trận, còn bị bắt nhốt, suýt nữa không giữ được mạng.

Đường Bưu cho là hắn xong đời rồi, nhưng đột nhiên có một thần tiên tỷ tỷ đến cứu hắn, còn nói sẽ giúp hắn mở công ty làm ăn chân chính.

Mấy hôm nay hắn lâng lâng như đang trên mây, rảnh rảnh là lại tự tát mình vài cái, thấy đau tức là không nằm mơ, Đường Bưu lại càng vui vẻ hơn.

Nhưng hiện tại thần tiên tỷ tỷ lại bảo hắn cứ làm như trước đây, Đường Bưu mặt méo xệch nhìn Khuynh Diễm.

“Đại tỷ, không phải tỷ nói sẽ không làm ăn gian dối như bọn đệ ngày trước sao?”

Khuynh Diễm nghiêng đầu, tỏ vẻ suy nghĩ: “Đúng là không nên làm như thế...”

Đường Bưu mừng rỡ.

Khuynh Diễm chậm rì rì bổ sung: “Phải làm lớn hơn, những vụ trước đây kiếm được quá ít tiền.”

Đường Bưu trợn mắt. Đại tỷ đang nói cái gì? Hắn nghe không rõ.

“Không nhận yêu cầu bên ngoài, tôi sẽ giao việc cho các cậu.” Khuynh Diễm đem trong túi xách ra một tập hồ sơ: “Điều tra thông tin của hắn.”

Đường Bưu mơ mơ hồ hồ nhận tài liệu, mơ mơ hồ hồ mở ra, mơ mơ hồ hồ đọc.

Một giây sau, hắn há hốc mồm: “Đại tỷ, đây... đây... đây là thủ lĩnh Hắc Ưng Bang đấy!”

“Ừ.” Ta biết.

Đường Bưu dáo dác nhìn quanh, hạ thấp giọng: “Đại tỷ, Hắc Ưng Bang rất lợi hại, chúng ta không nên động vào.”

“Có lợi hại cũng không lợi hại bằng tôi.” Khuynh Diễm ngẩng cao khuôn mặt nhỏ: “Hơn nữa, bọn chúng có rất nhiều tiền.”

Đường Bưu: “...” Đại tỷ nhìn rất thần tiên, sao lại là loại người thấy tiền liều mạng thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.