Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 162: Chương 162: Tà Ma Ngoại Đạo (14)




Khảo hạch năm nay loạn thất bát tao, đệ tử bị loại nhiều vô kể, số người vượt qua chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sau đó, khi các trưởng lão tiến vào bí cảnh, đây mới là lúc thực sự kinh hoàng, đám đệ tử người bị nhốt, kẻ trọng thương, chật vật nằm dài trên đường đi.

Bọn họ đồng loạt tố cáo Khuynh Diễm, nhưng cô lại nói mình chỉ là Ngũ Linh Căn yếu ớt đáng thương, không đủ sức đánh nhiều người như vậy.

Đám đệ tử: “...” Cô ta còn không biết xấu hổ nói mình yếu ớt?

“Trận pháp phức tạp là phương thức riêng của môn phái các ngươi. Đệ tử các ngươi muốn tự thử thách bản thân, chuyện này không thể trách ta nha.” Khuynh Diễm nhạt giọng cười nói.

Lời này còn có thể hiểu là, do ta làm ra đó!

Bọn chúng dám bày trận chơi ta, ta liền dùng trận của bọn chúng đập lại bọn chúng!

Giờ các ngươi biết rồi, có thể làm gì được ta?

Các trưởng lão vừa tức vừa nghẹn. Dù biết rõ thủ phạm là cô, nhưng quả thật là do đồ đệ họ giở trò trước.

Có trách thì chỉ trách đám ngu ngốc này! Một Ngũ Linh Căn cũng không thể đối phó! Còn hại sư phụ như bọn họ bị người ta nói đến không phản bác được!

Các trưởng lão nghĩ chuyện này đến đây là kết thúc, nhưng Quân Hoa lại đột ngột xuất hiện, yêu cầu lục soát đám đệ tử trọng thương kia.

Hắn đã đích thân lên tiếng, các trưởng lão nào dám phản bác, soát một vòng lại tìm được bùa chú và vật dụng bố trận trên người đồ đệ họ.

Đám đệ tử: “...” Chẳng phải đều đã vứt đi sao? Tại sao lại quay về trên người mình?

Vi phạm quy định khảo hạch, mang đồ vật nguy hiểm vào bí cảnh, lập trận pháp sát hại đồng đạo, không cần nói cũng biết kết cục thê thảm cỡ nào.

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó, Hải Dương đệ tử nổi bật nhất của Hoàng Hạc Tông bị trùng độc hút máu đến chỉ còn nửa cái mạng, hủy đi nửa khuôn mặt.

Đám trùng hút máu này cực kỳ tàn độc, nhưng các trưởng lão chủ trì vẫn chưa tra ra ai là kẻ mang chúng vào.

Tử Ngưng nghe thấy thứ nguy hiểm như vậy, hùng hổ đứng giữa các đại môn phái, tuyên bố một câu xanh rờn.

Đông Thanh Tông từ nay về sau không tham gia khảo nghiệm định kỳ!

Nguyên Cát huyết áp tăng cao, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Ông cố ra hiệu với Quân Hoa, mong sư bá buông một câu vàng ngọc khuyên can sư thúc.

Nhưng Quân Hoa hoàn toàn im lặng, Tử Ngưng càng được nước lấn tới, mãi đến khi hắn đòi độc chết hết tông môn Quân Hoa mới đi ra xách hắn về.

Kết quả cuối cùng đã định xuống, Đông Thanh Tông từ nay về sau tách rời khỏi khảo nghiệm chung, không tham gia cuộc thi định kỳ.

Nguyên Cát bị đả kích muốn từ luôn chức chưởng môn... chỉ là muốn chứ không dám thật sự làm.

——

Khuynh Diễm gác chân ngồi trên tảng đá, chống cằm nhìn người bên cạnh.

Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng hỏi: “Đồ vật trên người đám đệ tử là sư phụ nhét vào?”

“Ừ.” Quân Hoa đoan chính gật đầu, không có vẻ gì là trái lương tâm.

Khuynh Diễm: “...” Thừa nhận sảng khoái như vậy, cao thủ nha!

Lúc trong bí cảnh hắn đột nhiên rời đi, cô đã thấy có vấn đề, thì ra là đi làm chuyện trộm gà bắt chó.

“Bọn chúng ức hiếp ngươi.” Hắn không vu oan người khác, hắn chỉ đem đồ trả về chỗ cũ thôi.

Quân Hoa trưng ra khuôn mặt lãnh đạm đứng đắn, ánh mắt như đang nói, “cả thế giới đều sai, chỉ có ta làm đúng“.

Khuynh Diễm: “...” Trẻ nhỏ toàn tính xấu như hắn, làm cô có chút sợ hãi.

“Sư phụ, tại sao người nhận ta làm đồ đệ?” Mi dự mưu ăn vạ ta từ trước đúng không? Âm hiểm!

“Ngươi có thể giết ta.” Quân Hoa không nhanh không chậm đáp.

Khuynh Diễm hồi tưởng lại, cảm thấy không đúng: “Trước đó sư phụ không biết.”

Từ sau lần cô dùng lửa đốt Tuyệt Tình Phong, hắn mới bắt đầu bám lấy cô.

“Trước đó?” Dường như Quân Hoa không nhớ rõ, hắn dừng một lúc lâu, từ từ nghĩ ra nguyên nhân: “Tử Ngưng muốn giết ngươi.”

Khuynh Diễm ngạc nhiên: “Hắn ghen tị sắc đẹp ta nên muốn trừ khử ta? Thật đáng sợ!”

“...”

Quân Hoa im lặng hơn mười giây mới có thể nói tiếp: “Hắn muốn dùng ngươi luyện đan dược.”

Tử Ngưng đang luyện một loại dược, không ai rõ hắn luyện chế gì, chỉ biết dược của hắn còn thiếu một vị để hoàn thành, là máu của người sinh ngày chí âm đại hạn.

Nhưng vận mệnh chí âm sinh ra không bao nhiêu người, mà có thể chân chính trưởng thành lại càng không có ai.

Tử Ngưng đi khắp nơi tìm kiếm, cả Tu Chân Giới đều biết rõ, nhưng vì e ngại tính cách hắn nên mọi người đều không xen vào.

Hơn nữa Quân Hoa luôn ở đó, hắn sẽ không để Tử Ngưng lạm sát người vô tội.

Khuynh Diễm hơi suy nghĩ, kẻ duy nhất biết rõ chuyện nguyên chủ đổi vận mệnh với Mạc Huyền là Mạc lão.

Hôm đó ông ta đưa bạc, chắc chắn là để đệ tử truyền lại tin tức cho Tử Ngưng, muốn gián tiếp mượn tay hắn diệt trừ cô.

Lợi hại nha, đúng là gừng càng già càng phải chôn xuống lòng đất.

Hệ Thống: [...] Gừng càng già càng cay mà, kí chủ lại nói gì vậy? Nó không hiểu.

“Tại sao sư phụ biết hắc y nhân muốn giết ta?” Hai bọn mi tâm linh tương thông à?

“Ta đọc được suy nghĩ của hắn.”

Khuynh Diễm: “...” Mẹ nó, thật sự là tâm linh tương thông!

Nói đi! Bọn mi có quan hệ gì?

Ta không tin chỉ là huynh đệ!

“Sư phụ biết thuật đọc tâm?” Khuynh Diễm cảnh giác hỏi. Nếu hắn đọc được suy nghĩ của cô, cô sẽ lập tức giết hắn.

Game này quá nát, không ngại chơi lại game sau.

Khuynh Diễm im lặng sờ đao, may mà Quân Hoa lắc đầu.

“Chỉ có Tử Ngưng. Khi hắn gặp nguy hiểm hoặc muốn giết người, ta sẽ nghe thấy.”

Khuynh Diễm: “...” Cái thiết lập bệnh hoạn gì?

Cô bảo vệ Quân Hoa, Quân Hoa bảo vệ Tử Ngưng, Tử Ngưng lại muốn giết cô...

Càng nghĩ càng không muốn hiểu.

“Ngươi đi theo ta, Tử Ngưng không dám tấn công ngươi.” Quân Hoa vẫn dùng ngữ điệu lạnh lùng thường lệ, nhưng sâu trong đáy mắt lại ẩn giấu mười phần tự tin.

Cứ như đang tuyên bố “ta vô cùng lợi hại”!

Khuynh Diễm chắn chắn tên mặt đơ này có bệnh trong ngoài bất nhất.

Đột nhiên cô nhớ đến một vấn đề.

“Hắc y nhân muốn giết ai, sư phụ liền thu nhận người đó?” Vậy sao ở Tuyệt Tình Phong chỉ có ta?

Những người còn lại đâu?

Bị hắn thuấn di bỏ quên rơi vào trận pháp chết hết rồi?

Quân Hoa lắc đầu.

Tử Ngưng muốn giết người, hắn sẽ ngăn cản.

Nếu không cản nổi... hắn sẽ giết luôn người đó trước mặt Tử Ngưng!

“Ta chỉ nhận một mình ngươi.”

“Sư phụ cũng bị mỹ mạo của ta thu hút sao?” Không ngờ mi lại có mắt nhìn như vậy. Cho mười điểm!

Quân Hoa: “...” Tại sao cứ mười câu liền có một câu mỹ mạo?

“Người tu tiên không nên xem trọng vẻ bề ngoài.” Quân Hoa buông lời khuyên nhủ vô cùng thần tiên.

“Nhưng ta đẹp là sự thật.” Khuynh Diễm cười đến cực kỳ kiêu ngạo: “Hơn nữa, ta không tu tiên, ta tu ma.”

Quân Hoa: “...” Chuyện này hắn không thể phản bác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.