Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 163: Chương 163: Tà Ma Ngoại Đạo (15)




“Vậy tại sao sư phụ thu nhận ta?” Khuynh Diễm nhạt giọng hỏi.

Quân Hoa hơi trầm mặc. Tử Ngưng chấp niệm với chuyện đan dược rất lớn, dù đích thân Quân Hoa ra mặt cũng không ngăn cản nổi.

Vậy nên ý định ban đầu của Quân Hoa là đi giết Khuynh Diễm, nhưng sau khi nhìn thấy cô, hắn lại muốn dẫn cô về.

Chỉ là suy nghĩ đột nhiên xuất hiện, khiến hắn vô thức gật đầu mà không rõ tại sao.

“Không biết, nhìn thấy ngươi thì muốn đem ngươi về.” Quân Hoa nghĩ thế nào liền nói thế ấy.

Khuynh Diễm đứng dậy bỏ đi.

Quân Hoa ngơ ngác nhìn theo. Hắn đã nói sai gì sao? Hình như cô tức giận rồi...



Khuynh Diễm huơ huơ nhánh cỏ, bực bội bước vào rừng.

Không hỏi thì thôi, hỏi xong lại nhớ đến khoảng thời gian đầu ở Tuyệt Tình Phong.

Muốn nhận liền nhận? Nhận về đến chỗ ngủ còn không cho!

Nếu lúc nãy cô còn không lập tức rời đi, chắc hiện tại hắn đã bị xiên mấy đao rồi.

Tiểu nha đầu thiện lương thật sự quá đáng thương!

Hệ Thống: [...] Cô xiên người ta thì cô đáng thương cái gì?

Nói chuyện có lý chút đi được không?

Chợt Khuynh Diễm dừng lại, cấp tốc lùi về sau, ngồi xổm xuống, nấp vào bụi cây.

“Gia gia, chuyện Hải Dương...” Mạc Huyền vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Chỉ riêng việc thấy sư huynh gặp nạn không cứu đã đủ bị đuổi khỏi Hoàng Hạc Tông, nếu để mọi người biết Hải Dương là bị ả đẩy xuống hố, sợ rằng cả Tu Chân Giới đều không còn chỗ cho ả dung thân.

“Chỉ là đẩy một tên tiểu tử tầm thường vào hố trùng độc, Tiểu Huyền đừng sợ, không ai có thể làm gì được con.”

Mạc lão xoa đầu Mạc Huyền trấn an, ánh mắt tràn ngập yêu thương từ ái, nhưng lời nói ra lại cực kỳ âm tàn: “Gia gia sẽ khiến hắn mãi mãi ngậm chặt miệng lại!“. Đam Mỹ Hay

Bất cứ ai đe dọa đến cháu gái ông, đều phải chết!

Mạc Huyền ngẩng đầu lo lắng: “Như vậy có ổn không?” Nếu sơ xuất bị người khác phát hiện...

“Ta sẽ sắp xếp chu toàn, con cứ cố gắng tu luyện cho tốt. Tiểu Huyền nổi trội, gia gia liền vui vẻ.”

“Vâng.” Mạc Huyền nhu thuận gật đầu. Sở hữu thể chất Thiên Linh Căn, hiện tại ả đã là người có thiên phú bậc nhất tại Hoàng Hạc Tông.

“Ai?” Mạc lão chợt liếc mắt, gằn giọng cảnh giác.

Một khối ngọc thạch bị ném lên, xoay tròn giữa không trung.

Điêu khắc trên khối ngọc không có gì đặc biệt, nhưng lại làm sắc mặt của Mạc lão trầm xuống.

Ông nhận ra thứ này, là Ngọc Ảnh.

Gọi nó là Ngọc Ảnh vì nó có khả năng ghi lại khung cảnh và lời nói, là pháp khí dùng để lưu giữ chứng cứ.

Ngọc Ảnh xoay tròn tại chỗ, ánh sáng trắng thoát ra, chiếu thành một khung lập thể trong suốt như mặt gương.

Giữa mặt gương hiện lên hình dáng hai người, là Mạc lão và Mạc Huyền, đoạn hội thoại vừa rồi của họ đang được phát lại, rành mạch rõ ràng không thiếu một chữ.

Sắc mặt Mạc Huyền tái nhợt, cánh môi run rẩy, trừng mắt nhìn khối ngọc như muốn nghiền nát nó.

Mạc lão cảnh giác nhìn xung quanh, trầm giọng quát: “Có việc thì đường đường chính chính đứng ra! Đừng giả thần giả quỷ với ta!”

Âm thanh mang theo uy áp rơi xuống, ông ta dùng linh lực tản ra dồn ép, muốn đánh cho kẻ đứng sau xuất đầu lộ diện.

Nhưng ngoài khối ngọc vẫn đang không ngừng xoay tròn kia, không hề có thêm bóng dáng của người nào.

Mạc lão cẩn thận không bước đến gần, chấp tay làm một cái thủ quyết, muốn bày trận phá hủy Ngọc Ảnh.

Hắc khí vây quanh thân thể ông ta, trận pháp khởi động... được một nửa liền tan biến.

Mạc lão như bị chấn kinh, nhanh chóng thử lại lần nữa, nhưng hắc khí hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế.

“Gia gia, người...” Mạc Huyền còn chưa nói dứt lời thì lửa đã từ tứ phía đánh tới.

Mạc lão vội vàng kéo ả né tránh, ông ta muốn phản kháng nhưng lực lượng của ông ta luôn bị cắt đứt, không thể tung đòn tấn công cũng không cách nào phòng thủ.

Hai người bọn họ chỉ có thể trông cậy vào tu vi ít ỏi của Mạc Huyền, nhưng Mạc Huyền lại hoàn toàn không phải đối thủ của người trong bóng tối.

“Ngươi có giỏi thì quang minh chính đại ra đây đấu với ta! Đừng chỉ làm con rùa rụt cổ!” Mạc lão hét lớn, muốn dùng chiêu khích tướng để lôi ra kẻ đứng sau.

Nhưng đáp lại ông ta chỉ có những đóm lửa đỏ rực không ngừng phóng tới.

[... Kí chủ, cô đánh lén.] Hệ Thống nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không chịu nổi phun ra.

“Đánh lén thì thế nào? Mi khinh thường người đánh lén à?” Khuynh Diễm ngẩng cao đầu hỏi.

[...] Không khinh thường chứ chẳng lẽ nó nên xem trọng hả?

Đánh lén là hành vi hèn hạ, người ta mắng cô là rùa rụt cổ kìa, cô không nghe thấy sao?

Khuynh Diễm không quan tâm.

Có câu “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, vì khó phòng nên rất đáng sợ.

Để tăng thêm hiệu ứng sợ hãi, cô không ngại hy sinh làm kẻ đánh lén.

Chứ thật ra cô là người tốt.

Hệ Thống: [...] Câm miệng đi!

[Kí chủ, cô tấn công lão già kia thì không sao, nhưng đừng động đến tính mạng của nữ chính. Cô ta là con cưng của thiên đạo, động loạn thiên đạo sẽ không bỏ qua cho cô.]

Khuynh Diễm nhướng mày: “Định phạt ta thế nào?” Lại muốn đem linh hồn ra dọa ta?

[Sát hại tính mạng nhân vật chính, gánh chịu phế giác quan giảm nhan sắc.]

Khuynh Diễm: “...” Giảm nhan sắc?

Mẹ nó cái này không được!

Tại sao hình phạt ở chỗ người ta là đau đớn thể xác, đến lượt cô lại là trừ nhan sắc?

Hệ Thống hãnh diện khoe: [Đây là hình phạt ta đề nghị tổ chức thiết kế riêng cho kí chủ, Trứng Nhỏ luôn hết lòng phục vụ cô.]

Khuynh Diễm cong ngón tay vạch ra tia lửa, khóe môi chậm rãi nâng lên.

Chó con giỏi lắm.

Rồi mi sẽ phải quỳ xin tha thứ.

Hệ Thống: [...] Nữ nhân độc ác lại đe dọa nó! Hu hu chó con sợ... không phải chó! Trẻ con sợ hãi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.