“Tiên nhân, hôm trước ta có đốn khúc cây, nhưng ta thật sự không biết nó là của ngài! Ta... ta sẽ lập tức đem trả!” Gã bụng béo cố tìm cách chuộc lỗi.
“Ngươi trả thì nó cũng chết rồi! Giết người... giết cây đền mạng! Trả hay không trả ngươi đều phải chết!” Tử Ngưng tức giận, sát khí như cuồng phong lao tới.
Gã bụng béo hít thở không thông, trợn to mắt nhìn vật thể sắc bén phóng về phía mình, cái chết kéo gần trong gang tấc.
Vạt áo trước ngực bị cắt rách, gã bụng béo toàn thân run run, miệng há to không dám động đậy.
Hắc y nam tử bị hất xa một đoạn, bạch y tiên nhân che trước người gã, cảm giác như sắp bị ném đến địa ngục thì được người ta kéo về, gã kinh hoảng đến khóc lên.
“Tiên nhân, tạ ơn ngài, ta... A A A!”
Gã bụng béo còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị lưỡi kiếm đâm vào ngực.
Quân Hoa cầm kiếm, gương mặt lãnh đạm không hề có nửa điểm biến hóa.
Hắn giết người nhưng không sinh ra sát khí, màu đỏ của sinh mệnh cũng không cách nào vấy bẩn bạch y tinh thuần trên người hắn.
Dùng dáng vẻ thiên tiên tàn sát tính mạng kẻ khác, gương mặt lạnh lùng đứng trước máu tươi kia còn đáng sợ hơn cả tu la.
Tử Ngưng dùng pháp thuật cản lại lưỡi kiếm, điên tiết gào lên: “Lão tử không giết! Lão tử không muốn giết nữa!”
Quân Hoa nâng tay rút kiếm, máu từ vết thương lần nữa phún ra.
Nhiều lần chịu áp lực sinh tử, gã bụng béo bị kinh hãi tột độ, không chịu nổi kích động lâm vào hôn mê.
Tử Ngưng nhìn nữ tử co rút trên giường, gắt gỏng nói: “Gọi người đến băng bó cho hắn, vết thương không sâu, chết không nổi!”
Dứt lời liền trừng Quân Hoa một cái, phất tay áo rời đi.
Quân Hoa hơi nâng tay về phía nữ tử, trong căn phòng như có linh khí lưu chuyển: “Hôm nay ngươi chưa từng gặp bọn ta, hiểu không?”
Nữ tử hai mắt đờ đẫn, gật đầu nhận lệnh.
—
Quân Hoa đang ngự kiếm về Tuyệt Tình Phong thì chợt dừng lại, giơ tay sờ thắt lưng. Ngọc bội của hắn đâu?
Dùng thần thức tìm kiếm, sau đó nhanh chóng quay lại Tương Mộng Lâu, ẩn thân vào phòng nhặt khối ngọc trên mặt đất.
Trên giường phát ra âm thanh kì quái, sau tấm màn mỏng mơ hồ hiện lên hình ảnh quấn quýt mông lung. Quân Hoa cảm thấy mê man, những người này... đang làm gì?
—
Quân Hoa thất thần đứng trước sơn động, ngẩng đầu nhìn gốc hoa lê.
Khuynh Diễm từ xa trông thấy dáng vẻ kia của hắn, đây chính là tín hiệu sắp ăn vạ cô, chạy đi thì hơn!
Gió nhẹ thổi qua, bước chân Khuynh Diễm lập tức khựng lại.
Cô chậm rãi đi đến, mỉm cười hỏi: “Sư phụ vừa từ đâu về?” Mùi hương trên người mi sao lại nồng như vậy? Mi lén ta sử dụng son phấn sao?
Quân Hoa vẫn chưa hết thất thần, ngơ ngác một lúc mới nghe được câu hỏi của Khuynh Diễm, hắn chậm chạp trả lời: “Tương Mộng Lâu.”
Khuynh Diễm: “...” Tương Mộng Lâu?
Tên này nghe quen quen...
Mẹ nó đó chẳng phải cái thanh lâu dưới trấn sao?!
Mi đến đó làm gì? Ai dạy mi? Đi sao không rủ ta theo!
Hệ Thống: [...] Trọng tâm là không rủ kí chủ hả!
Khuynh Diễm nhoẻn miệng cười: “Sư phụ đến Tương Mộng Lâu làm gì?”
“Ta tìm Tử Ngưng.”
Khuynh Diễm: “...” Hắc y nhân mưu đồ dạy hư con trai ta?!
Từ cổ chí kim, trong bốn nơi cấm trẻ ngoan bước vào, thanh lâu, sòng bạc, quán rượu, hộp đêm, thì thanh lâu đứng đầu danh sách cấm.
Lão già nhiều năm đều liều chết ngăn cản cô đến bốn địa điểm này, cô lại phiền nhất là nghe lải nhải nên cũng không đi tìm hiểu, nhưng mà...
“Sư phụ nhìn thấy cái gì sao?” Thất thần như vậy, chắc chắn là cảnh tượng rất chấn động.
Ta có nên đến Tương Mộng Lâu mở mang tầm mắt không nhỉ?
“Không... không có gì.” Quân Hoa lắp bắp lùi lại, lỗ tai ẩn giấu màu hồng hồng mờ ám.
Gió nhẹ phất qua, giữa những cánh hoa lê xoay tròn làm gì còn bóng dáng nam tử nào nữa.
Khuynh Diễm: “...” Này, sao lại chạy rồi?
Ta có làm gì hắn đâu.
——
“Ấm lô chết tiệt, ngươi cút khỏi phòng bếp lão tử ngay lập tức!” Tử Ngưng nhìn ngọn lửa lấp lóe muốn liếm sạch dụng cụ nấu ăn của mình, gân xanh trên trán đều nổi lên.
“Ngươi không nói, ta không đi.” Khuynh Diễm bắt chéo chân ngồi trên ghế, nhàn nhạt đáp lời.
“Lão tử không dẫn hắn theo, là hắn tự chạy tới. Ngươi bớt vô cớ gây sự đi!” Tử Ngưng tức giận rống.
“Ngươi không làm gì sư phụ ta, tại sao hắn lại trở nên kì lạ?”
“Ta làm sao biết hắn bị thế nào... Khoan đã! Ngươi nói hắn làm sao?” Tử Ngưng nghi ngờ hỏi.
Khuynh Diễm hơi suy nghĩ, tìm cách diễn giải: “Cả ngày lơ ngơ, mỗi lần thấy ta đều hoảng hốt, sau đó thì chạy mất.”
Thậm chí còn không đòi cô giết hắn như trước.
Tử Ngưng nhỏ giọng lầm bầm: “Không phải là thấy cái gì không nên thấy rồi chứ...”
“Cái không nên thấy là cái gì?” Khuynh Diễm không hiểu.
“Một tiểu cô nương như ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?” Tử Ngưng gắt một câu, nhưng nhìn khí thế Khuynh Diễm lại muốn đốt nhà hắn, đành hắng giọng giải thích.
“Tóm lại sư phụ ngươi không sao, chỉ là mở ra một lĩnh vực mới thôi, vài ngày nữa sẽ bình thường lại. Ta còn tưởng hắn đắc đạo rồi.”
Câu cuối cùng Tử Ngưng nói cực kỳ nhỏ, giống như chỉ tự lẩm bẩm với chính mình.
Phòng bếp Lãnh Huyết Phong nháy mắt chìm trong biển lửa.
Tử Ngưng ném thuốc độc vèo vèo về phía Khuynh Diễm.
Mộc Bối vội chạy đến ngăn cản, nhưng sau đó nghe tin Tử Ngưng đi Tương Mộng Lâu, lại đổi thành nàng ném độc vào người hắn.
Lão sư phụ thối hư hỏng! Già rồi còn trăng hoa!
Tử Ngưng: “...” Lão tử không có!
Chỉ đi báo thù cho linh thụ mà!