Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 176: Chương 176: Tà Ma Ngoại Đạo (21)




“Hôm qua ta nghe các trưởng lão nói, phong ấn ma tộc ở Bích Hải Sơn phát sinh dị động.” Một đệ tử thấp giọng thì thào, lén lút tiết lộ tin tức.

“Cứ cách một thời gian thì có dị động, cũng đâu phải chuyện gì to tát.” Đệ tử bên cạnh xùy một tiếng xem nhẹ.

“Ngươi thì biết cái gì? Lần này các trưởng lão đều rất căng thẳng.”

“Ý ngươi là thế nào? Nói thì nói hết ra đi, úp úp mở mở làm bọn ta tò mò!”

“Ta nấp sau cửa nghe được...” Đệ tử dừng lại nuốt nước bọt, nghiêm trọng nói tiếp: “Phong ấn ma tộc sắp vỡ rồi!”

Đám đệ tử vây quanh đều bị dọa cho tái mặt: “Ma tộc tàn ác như vậy, bọn họ ra ngoài chắc chắn sẽ phát sinh đại chiến! Vậy chúng ta phải làm sao đây?”

“Các trưởng lão đều đang đi Đông Thanh Tông tìm người gia cố phong ấn.”

“Đông Thanh Tông chỉ là đám lừa đảo vô năng, lẽ ra phải tìm Hoàng Hạc Tông chứ!” Đệ tử trợn mắt ngạc nhiên.

“Ngươi quên hai vị tiên tôn ở Đông Thanh Tông sao? Hoàng Hạc Tông lợi hại đến mấy cũng chỉ là thế hệ sinh tồn sau đại chiến nhân ma, làm sao phong ấn nổi Bích Hải Sơn?”

“Đúng đúng, nhắc mới nhớ, nhiều năm qua phong ấn đều do Quân tiên tôn và Tử tiên tôn gia cố.”

“Lần này phải trông cậy vào hai người họ rồi, mong là họ không làm Tu Chân Giới thất vọng.”

Tiếng nghị luận nhỏ dần, không khí khắp nơi tràn ngập kìm nén nặng nề...

——

“Sư phụ muốn đi Bích Hải Sơn?” Khuynh Diễm bước vào sơn động, nhạt giọng hỏi người đang đứng chọn ngọc bội.

Quân Hoa nghe tiếng cô thì giật mình, suýt nữa đánh rơi khối ngọc trong tay.

“Sư phụ lại định chạy đi đâu?”

Quân Hoa mất tự nhiên, cứng ngắc ngừng động tác thuấn di: “Ta... Ta đi tìm Tử Ngưng.”

“Gặp hắc y nhân làm gì? Đến Tương Mộng Lâu sao?” Khuynh Diễm tỏ vẻ suy đoán.

Cạch!

Ngọc bội trên tay bị Quân Hoa làm rơi xuống đất, hắn hoảng hốt nhặt lên, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Khuynh Diễm bước đến trước mặt, đang dùng ánh mắt cổ quái quan sát hắn.

“Không... không có.” Quân Hoa vội vàng lắc đầu. Hắn không hề muốn đến Tương Mộng Lâu!

Khuynh Diễm nhướng mày. Rõ ràng là chột dạ, lại còn muốn chối?

[Kí chủ, ta khuyên cô sớm dừng chủ đề này đi. Cô mà cứ nói tiếp, hắn ngượng ngùng sẽ quay lại ăn vạ cô đó.] Dồn ép người ta thế kia, có khác nào lưu manh không chứ?

Khuynh Diễm không muốn bị ăn vạ, nên tạm thời buông tha vấn đề Tương Mộng Lâu.

“Sư phụ muốn đi Bích Hải Sơn phong ấn ma tộc sao?”

Quân Hoa ngập ngừng siết chặt tay, giống như đang khắc chế gì đó, cuối cùng dùng sức lắc đầu.

Hắn không muốn.

“Vậy thì sư phụ đừng đi.”

Ma Vương là nam chính, dù thế nào thiên đạo cũng sẽ tìm cách mở phong ấn cho hắn ra ngoài.

Tất cả mọi hành động ngăn cản đều phí sức.

“Ngươi... có thấy ta ích kỷ không?” Quân Hoa như cố giấu đi sợ hãi, giọng nói lãnh đạm ẩn hiện lo lắng.

“Sư phụ làm gì cũng đúng.” Khuynh Diễm phát huy triệt để vai trò tiểu đồ đệ mù quáng: “Người cảm thấy thích thì làm, không thích thì không cần làm. Người là sư phụ ta, không ai có quyền cưỡng ép người.”

Quân Hoa không nghĩ Khuynh Diễm sẽ phản ứng như vậy.

Hắn nói thật là vì không muốn lừa gạt cô, nhưng hắn cũng sợ cô nghe xong liền ghét hắn.

Hắn chỉ mong cô không chán ghét suy nghĩ ích kỷ của hắn, chứ hắn không nghĩ đến cô sẽ đứng về phía hắn, còn ủng hộ hắn...

Trong ngàn năm qua, cô là người đầu tiên không dùng đạo nghĩa thiên hạ bức ép hắn.

Nhưng mà...

“Ta sẽ đi Bích Hải Sơn.” Hắn không có quyền đưa ra lựa chọn.

Quân Hoa dời mắt nhìn gốc lê ngoài sơn động, sự tuyệt vọng và cô độc kéo dài sau lưng hắn, hắt lên vách tường chiếc bóng mờ mịt.

Cánh hoa trắng thuần bên ngoài và bạch y nam tử bên trong như bị cửa động ngăn cách thành hai phần thế giới.

Cùng một màu trắng, nhưng cánh hoa tinh khiết bay lượn khắp đất trời, còn người bên trong như gánh chịu giam cầm, dù có cố vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra.

“Ta phải bảo vệ họ.”

“Ai?” Khuynh Diễm nghi hoặc. Đừng nói thiết lập lần này của hắn là kiểu thánh mẫu nha!

“Bảo vệ chúng sinh thiên hạ.”

Khuynh Diễm: “...” Thôi xong rồi.

Quân Hoa đột nhiên lạnh lùng đến cực điểm, chậm chạp nhấn mạnh từng chữ: “Ta muốn thiên hạ diệt vong, sinh linh đồ thán, tất cả phải chìm vào địa ngục!”

Khuynh Diễm: “...” Từ từ đã người anh em, mi trở mặt thế này cũng hơi nhanh rồi đó.

Phút trước còn muốn bảo vệ, phút sau đã muốn giết chóc? Tâm thần phân liệt sao?

Khuynh Diễm nhíu mày, nhịn xuống cảm giác đau nhói trong ngực.

Tại sao đột nhiên lại đau thế này?

[Nguyện vọng nguyên chủ phản phệ.] Hệ Thống ngắn gọn giải thích.

Phản phệ?

Nói vậy tức là Quân Hoa đang đau?

Khuynh Diễm nghi hoặc quan sát, không hề thấy Quân Hoa có biểu hiện bất thường nào.

Cô nhịn đau, giơ tay gõ lên ngực hắn, lực đạo không nặng không nhẹ.

Quân Hoa lập tức ngã khuỵu xuống, yếu ớt không gượng dậy nổi... Khuynh Diễm suýt nữa ngã chung với hắn.

Mẹ nó! Đau!

[... Kí chủ gõ người ta làm gì?] Biết phải chịu đau chung với hắn mà còn đánh!

Khuynh Diễm không rảnh trả lời Hệ Thống, khi nãy Quân Hoa bình tĩnh như thế, phải đánh mới biết hắn có đau thật không, tránh cho Hệ Thống mượn cớ chơi cô.

[!!!] Kí chủ nghi ngờ nó nói dối!

Đồng hành với nhau bao lâu nay, một chút lòng tin với nó cô cũng không có hả?

Nữ nhân bạc tình!

“Sư phụ làm sao vậy?” Khuynh Diễm nhịn đau đỡ Quân Hoa dậy.

Hắn ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt dường như có mấy phần uất ức: “Ngươi đánh ta.” Hắn đang đau cô còn đánh hắn.

Khuynh Diễm: “...” Cái này phải giải thích thế nào đây?

Hệ Thống âm thầm hừ lạnh. Cho cô bày đặt kiểm tra nó! Có bị ăn vạ cũng đừng trách thói đời bạc bẽo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.