Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 196: Chương 196: Tà Ma Ngoại Đạo (31)




Ngày tháng ở trấn Thanh Trì bình yên trôi qua, ngôi nhà nhỏ này chỉ có Quân Hoa và Khuynh Diễm, nhưng thành phần khách ghé qua thì rất đa dạng.

Đầu tiên là ma tộc, cứ cách định kỳ sẽ đem sổ sách đến báo cáo số linh thạch họ kiếm được, người không đạt chỉ tiêu sẽ bị Khuynh Diễm bắt ở lại làm nông, sản xuất rau củ quả đi bán đem tiền về cho cô.

Cả trấn Thanh Trì này đều là đất của Khuynh Diễm, ma tộc cày ruộng đến mòn mắt, thề lần sau doanh số nhất định tăng cao, tuyệt đối không để mình bị làm việc không công nữa!

Người thứ hai hay ghé thăm, là Hữu Vân, chủ cũ căn nhà này.

Hắn thay mặt gia gia đến chuộc lại thanh đao Khuynh Diễm đang giữ. Gia gia hắn đã trở về sau khoảng thời gian dài mất tích, còn nói thanh đao kia là vật sở hữu của ông.

Nhưng Khuynh Diễm đời nào đưa lại. Đao đã nằm trong tay cô, muốn lấy? Đưa tiền đây!

Có điều hai ông cháu Hữu Vân quá nghèo, chỉ có thể mỗi tháng ghé qua góp một ít, chờ ngày đủ số mới được lấy đao về.

Rất khổ sở!

Nhóm người thứ ba là Hàn Cảnh và Mộc Bối, cách năm ngày ba bữa lại chạy đến đem tin tức tông môn kể cho Khuynh Diễm.

Hôm nay trưởng lão này thay trời hành đạo bị dân chúng ném rau cải, ngày mai trưởng lão kia đòi khai chiến bị dân chúng dán ảnh truy nã.

Hàn Cảnh và Mộc Bối kể đến vô cùng sinh động, vô cùng đặc sắc.

Khuynh Diễm đến tối thì tiễn khách, bước ra sân sau liền thấy Quân Hoa đang ngồi một mình ngắm trăng.

Bên cạnh hắn là gốc hoa lê mà cô chuyển từ Tuyệt Tình Phong về, cánh hoa trắng mỏng manh, nhẹ bay theo gió đậu lên y phục hắn.

“Bọn họ đi rồi sao?” Quân Hoa vẫn nhìn trăng trên cao, giống như tùy ý nói một câu.

Khuynh Diễm dừng lại một chút, nghi hoặc hỏi: “Sư phụ không thích họ đến?”

Quân Hoa mím môi, im lặng không trả lời.

Nhưng Khuynh Diễm nhìn ra được qua thái độ của hắn.

“Sư phụ không thích thì sau này ta nói họ không đến.”

“Ta không phải không thích, ta chỉ...” Quân Hoa dừng lại, giống như không biết nói tiếp thế nào, nhỏ giọng ngập ngừng: “Họ kể chuyện rất hay.”

“Cho nên?” Mi lại nghĩ linh tinh gì nữa?

“Ta không giỏi trò chuyện, ta sợ... nàng sẽ thích họ, không thích ta.”

Khuynh Diễm rất muốn nói cô vốn không thích bất kì ai, nhưng Hệ Thống lại liều mạng ngăn cản.

Khuynh Diễm linh hoạt chuyển lời: “Dù thế nào thì họ cũng không thay thế được sư phụ.” Chỉ có mi mới là chìa khóa linh hồn ta.

Quan trọng hơn tất cả những người khác.

“Thật sao?” Ánh mắt Quân Hoa có tia sáng nhỏ.

Khuynh Diễm gật đầu: “Thật.”

Dễ lừa như vậy, rất rốt.

Cũng rất đáng yêu!

“Ngày mai ta đi Bích Hải Sơn có việc, hắc y nhân sẽ đến chơi cùng sư phụ.”

“Ta đi cùng nàng được không?” Quân Hoa hơi nài nỉ.

“Không được.” Khuynh Diễm tỏ vẻ không thương lượng.

Quân Hoa hơi ủ rũ, tháng nào cô cũng đi Bích Hải Sơn, sau đó để Tử Ngưng đến ở cùng hắn.

Hắn không thích Tử Ngưng, tên đó cứ đến là ép hắn uống thuốc.

Quân Hoa không vui nhưng cũng không cãi lời, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Ngày mai là Trung Thu, nàng về sớm cùng ta được không?”

“... Ừ.” Khuynh Diễm gật đầu đáp ứng, Quân Hoa nhanh chóng vui vẻ trở lại.

Nhưng hôm sau cô lại về rất muộn, lúc Khuynh Diễm chạy tới trấn Thanh Trì thì đèn đều đã tắt.

Quân Hoa một mình ngồi trước sân, vừa nhìn thấy cô, hắn liền lập tức đứng dậy đi tới, nhưng đi được hai bước thì dừng lại, quay lưng bỏ vào phòng.

Khuynh Diễm đứng tại chỗ im lặng.

[Kí chủ, cô còn ở đây làm gì? Người ta dỗi rồi kìa, cô mau vào dỗ dành đi!] Hệ Thống ngoi lên hối thúc.

“Dỗ không nổi.” Khuynh Diễm nhấc chân đi qua căn phòng dành cho khách.

Căn nhà này đã được cô xây thêm, không chỉ có một phòng như trước.

Nhưng Khuynh Diễm không cho khách ở lại, nên phòng khách này vốn chưa từng sử dụng qua, bình thường cô đều ngủ cùng Quân Hoa.

Hệ Thống luôn miệng gào thét khuyên cô đi dỗ dành hắn, Khuynh Diễm cảm thấy nó quá phiền, trực tiếp che đậy, sau đó leo lên giường ngủ.

Quân Hoa ba ngày sau đó đều không nói chuyện với Khuynh Diễm, ngoài câu nhắc cô về phòng ngủ cùng hắn, thì không còn nói thêm gì nữa.

Khuynh Diễm lại liên tục ra ngoài, cũng không chủ động bắt chuyện với hắn.

Buổi tối ngày thứ ba, Quân Hoa an tĩnh ngồi một mình trong sân, ngẩng đầu nhìn trăng treo trên cao.

Hắn không giỏi bày tỏ suy nghĩ của mình, nếu Khuynh Diễm không hỏi, hắn cũng sẽ không nói.

Nhưng nếu cô kiên nhẫn hỏi, hắn sẽ luôn cố tìm lời diễn đạt cảm giác của mình với cô.

Trước đây khi hắn không vui cô đều hỏi hắn, nhưng lần này cô lại không nói câu nào, hình như cô không còn quan tâm hắn nữa...

Chợt cả bầu trời tràn ngập ánh sáng, lồng đèn đủ màu sắc thi nhau trôi lơ lửng giữa không trung.

Bóng đêm trong phút chốc như bị đẩy lùi, người ngoài cổng chậm rãi đi vào, màu sắc rực rỡ phản chiếu trong mắt cô, lấp lánh xinh đẹp.

Cô giơ tay đến trước mặt hắn, nhẹ giọng cười gọi: “Sư phụ, đi thôi.”

Quân Hoa nhìn đến ngẩn ngơ, lúc hắn giật mình tập trung lại thì phát hiện mình đã cùng Khuynh Diễm đi dạo trên đường lớn.

Sạp hàng hai bên giăng đầy lồng đèn, người đến kẻ đi nhộn nhịp tấp nập, tiểu hài tử rượt đuổi nô đùa vang rộn tiếng cười.

Khuynh Diễm khẽ kéo tay Quân Hoa: “Tập trung một chút, sư phụ mà lạc ta lại phải đi tìm.” Mi thật sự quá phiền!

“Cái này...” Hôm nay không phải Trung Thu, tại sao mọi người trong trấn lại tổ chức lễ hội?

Khuynh Diễm nhét lồng đèn vào tay Quân Hoa, chặn lại lời nói của hắn: “Dạo phố, chơi lồng đèn, ăn bánh, ngắm trăng, không thiếu cái nào.”

Quân Hoa chớp mắt bổ sung: “Còn có uống rượu nữa.”

Khuynh Diễm: “...”

“Không cho uống!”

“Một năm chỉ một lần, không thể sao?” Quân Hoa khẽ níu tay áo Khuynh Diễm.

“...” Làm gì làm gì?

Đừng có tỏ ra đáng yêu với ta!

Ta là người có nguyên tắc!

Không cho!

Tuyệt đối không cho!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.