Quân Hoa khoanh tay ngồi ở bàn đá, cằm đặt trên tay, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Nàng thật đẹp.”
Khuynh Diễm: “...”
“Mắt nàng...”
“Mắt ta lấp lánh, đẹp vì có sư phụ bên trong đúng không?” Khuynh Diễm thuộc lòng lời thoại của hắn.
“Đúng vậy.” Quân Hoa gật mạnh đầu, trán ngã xuống đập lên bàn đá.
Hắn nhắm mắt lại, nhưng không hề có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng, mà là va vào mấy ngón tay thanh mảnh mềm mại
Khuynh Diễm nâng bàn tay đỡ hắn dậy, sắc mặt vẫn nhàn nhạt thờ ơ... lén lút giấu tay ra sau lưng xoa xoa.
Mẹ nó! Tay ta! Đau!
Cô kéo Quân Hoa, nhạt giọng nói: “Chúng ta về phòng.”
Hắn chợt mở to mắt, túm vạt áo lùi lại, liên tục lắc đầu, gò má ửng hồng không biết vì rượu hay vì điều gì: “Không được, ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Sẵn sàng cái gì?” Đi ngủ cũng phải chuẩn bị sao?
“Là...” Quân Hoa ngập ngừng, nhỏ giọng thì thào kêu ra hai chữ: “Song tu.”
Khuynh Diễm thiếu kiến thức tự hỏi, song tu là cái gì?
[Chính là nam nữ tiếp xúc thân mật đó kí chủ.] Hệ Thống ngoi lên giải thích: [Là loại thân hơn cả hôn.]
“...” Còn có cái gì thân mật hơn hôn sao?
[Kí chủ, ngày xưa đi học môn Sinh Học cô chuyên môn ngủ gật đúng không?] Kiến thức cơ bản mà cũng không biết! [Chính là tiếp xúc sản xuất ra thế hệ mầm non tương lai cho đất nước, cô hiểu chưa?]
Ý mi là làm thịt?
[...] Cô có thể dùng từ nào thanh nhã hơn được không?
Khuynh Diễm đỡ Quân Hoa dậy, kéo hắn về phòng, nhạt giọng trấn an: “Không song tu, ta không có hứng thú.”
Quân Hoa ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt tràn đầy uất ức: “Nàng không có hứng thú với ta? Có phải nàng tìm được người khác rồi không?”
Khuynh Diễm nghẹn lời. Không phải khi nãy còn sợ bị cô làm thịt sao?
Giờ lại oán trách vì cô không thịt hắn là thế nào?
“Nàng nói thật với ta, nàng thích Phó Lệnh phải không? Vậy nên tháng nào nàng cũng đi Bích Hải Sơn, hôm trước nàng còn không về nhà...”
“Ta có về.” Khuynh Diễm uốn nắn lại: “Ta chỉ về trễ.”
Quân Hoa gật gật đầu, sửa theo cô: “Nàng về trễ, nàng không vào ngủ cùng ta.”
“Là sư phụ đóng cửa không cho ta vào phòng.” Mi định đổ lỗi ta à? Nằm mơ đi nhé!
“Ta đóng cửa thì nàng có thể mở, ta không khóa!” Quân Hoa giống như rất tức giận: “Ngày mai ta sẽ đi giết hắn... không phải, ta đi ngay bây giờ!”
Khuynh Diễm giữ hắn lại: “Ta không thích Phó Lệnh.”
“Vậy nàng thích ta sao?”
“Không thích.” Khuynh Diễm qua loa: “Sư phụ ngoan một chút, ngủ đi.”
“Không thích ta, không thích ta...” Quân Hoa mơ màng nhắm mắt thiếp đi, nhưng trong vô thức vẫn liên tục lặp lại ba chữ, không thích ta...
——
Lãnh Huyết Phong.
“Hắc y nhân, ngươi nói xem, sư phụ ta bị bệnh gì?” Khuynh Diễm ngồi bên bàn xoay tách trà, khó hiểu hỏi.
Tử Ngưng đẩy đẩy khay thuốc, bực bội gắt gỏng: “Bệnh này lão tử không trị, ngươi đừng đến tìm lão tử!”
“Ta đoán hắn là bị bệnh tim, cứ mỗi lần hắn ngẩng đầu ngắm trăng thì tim lại đau thắt. Bệnh tim kị ngắm trăng sao?” Khuynh Diễm nghiêm túc mô tả.
Tử Ngưng liếc qua, muốn ném luôn khay thuốc vào mặt cô.
“Ngươi là ngốc thật hay giả vờ ngốc? Hắn thích ngươi, nên ngươi không ở cạnh thì hắn sẽ đau lòng, không phải đau tim.”
Khuynh Diễm suy ngẫm, rõ ràng là đau ngay tim, có phải đau ngay bụng đâu mà nói đau lòng?
Hệ Thống: [...] Ai dạy cô đau lòng là đau bụng vậy?
Mất kiến thức Sinh Học trầm trọng!
“Nhưng ta ngày nào cũng ở bên hắn, hắn vẫn đau tim.”
Tử Ngưng nghi hoặc: “Vậy lần gần nhất, trước khi hắn đau, ngươi đã nói gì?”
Khuynh Diễm nghiêm túc nhớ lại: “Ta nói không thích hắn.”
Lần này thì xiêu thuốc thật sự bay vèo tới, giọng mắng đùng đùng của Tử Ngưng dội lên.
“Ấm lô chết tiệt! Lão tử giao sư huynh cho ngươi, ngươi lại đem tình cảm hắn ra chơi đùa!”
“Ta nói sai sao?” Khuynh Diễm hoàn toàn không hiểu: “Ta không thích hắn.”
Tử Ngưng nén lại lửa giận, cắn răng chất vấn: “Vậy tại sao ngươi đồng ý đem máu cho hắn uống? Ngươi giúp hắn giải trừ khế ước làm gì?”
“Ta dư máu không được sao?” Khuynh Diễm ngang ngược đáp lời.
“Dư máu?” Tử Ngưng cười khẩy: “Mỗi lần lấy máu xong, kẻ nào nằm ở chỗ ta như sắp chết đến nơi?”
“Bổn đại tiên là nhắm mắt dưỡng thần, phàm nhân tầm thường như ngươi không hiểu.”
“Được! Vậy ngươi có thể về trễ vài ngày, tại sao phải sống chết bò vào Băng Trì hồi sức, để trong đêm chạy về tìm hắn?” Còn nói không thích sư huynh lão tử, nữ nhân dối trá!
“Ta làm gì là chuyện của ta, không đến phiên ngươi chất vấn.” So về không có lý lẽ, Khuynh Diễm xác thật thiên hạ vô địch.
“Cút đi! Cút khỏi núi lão tử!” Tử Ngưng ném lọ đan dược tới: “Nhớ uống đều đặn mỗi ngày, bổ máu.”
Khuynh Diễm trước khi đi quăng lại cho Tử Ngưng một mồi lửa, làm hắn muốn bay đến trấn Thanh Trì mạt sát cô.
—
Quân Hoa mấy hôm nay cứ hay thất thần, Khuynh Diễm nghĩ hắn bị bệnh nên mới đi tìm Tử Ngưng, nhưng cũng không giúp được gì.
Cô quay về trấn Thanh Trì, kì quái tìm một vòng.
Bình thường đều ở yên trong nhà chờ cô, hôm nay lại chạy đi đâu rồi?
Khuynh Diễm nằm ở ghế dựa ngoài sân, ngẩng đầu ngắm trăng.
Cô đặt tay lên tim mình, tại sao cô ngắm lâu như vậy mà vẫn không đau? Là do tên ăn vạ có kỹ năng đặc biệt đau vô cớ sao?
Ánh sáng trước mắt tối xuống, mặt trăng trên cao chợt hóa thành gương mặt một người.
Khuynh Diễm nâng tay kéo cổ áo hắn: “Sư phụ, hôn một chút không?”
Chỉ hỏi cho có lệ, vốn dĩ không quan tâm câu trả lời.
Quân Hoa bị kéo mất đà ngã xuống, Khuynh Diễm xoay một vòng đảo người nằm lên phía trên, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.
Cô không thích hắn, nhưng cô thích hôn hắn.
Rất mềm.
Rất ngọt.
Rất ngoan.
Giọt nước ấm nóng rơi xuống, chạy dọc theo cánh mũi đi tới khóe môi, vị mặn len lỏi vào đầu lưỡi.
Khuynh Diễm dường như cứng đờ một chút, nhanh chóng tách ra, nhưng Quân Hoa vội kéo cô sát lại, chôn chặt đầu vào hõm vai cô.
“Sư phụ, người làm sao vậy? Nếu người không muốn ta hôn, thì...” ta đợi ngươi ngủ rồi hôn cũng được.
“Ta thích nàng.” Quân Hoa chặn lời của Khuynh Diễm, lần nữa lặp lại: “Ta thích nàng.”
“...” Thích ta thì tại sao lại khóc? Ta chỉ hôn hôn một chút, ta không có đánh hắn nha!
Lần đầu tiên Khuynh Diễm có cảm giác không biết làm sao.
Kỹ năng ăn vạ càng ngày càng siêu cấp, hay là bây giờ lập tức chạy đi?
Nhưng chạy là không thể nào chạy, Quân Hoa giữ cô rất chặt, muốn chạy trừ khi dùng bạo lực ép hắn buông ra.
Quân Hoa không hề phát ra âm thanh, cũng không cho Khuynh Diễm nhìn hắn, nhưng cô cảm nhận được vai áo của mình dần trở nên ướt đẫm.
Cái này làm Khuynh Diễm thấy rất quẫn bách.
Cô chậm chạp giơ tay vòng qua người hắn, hơi ôm vào lòng, lại nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng hắn, như đang yên lặng dỗ dành.
Ánh trăng thanh lãnh rơi xuống, sân nhỏ có cánh hoa trắng nhẹ bay.
Bóng hai người trên ghế tựa chồng vào nhau, an tĩnh không một tiếng động, yên lặng hòa vào dòng chảy thời gian, chân thực nhu hòa.
Mãi một lúc lâu sau, Quân Hoa ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt lãnh đạm lạnh lùng, giống như người yếu ớt vừa rồi không hề có nửa điểm liên quan đến hắn.
Hắn nhẹ nắm lấy tay cô, nhỏ giọng thì thào: “Nàng thật ngốc.”
Khuynh Diễm: “...” Hắn vừa mắng ta à?
Đừng nghĩ mi biết khóc thì ta không dám đánh mi nha.
“Ta có thể chịu được khế ước, ta không cần máu của nàng, nàng đừng tiếp tục nữa.” Hắn không muốn cô tổn thương, hắn có thể tự mình chịu đựng.
Khuynh Diễm: “!!!”
Hắc y nhân vô dụng!
Một chuyện nhỏ cũng giấu không xong!
“Sư phụ không cần máu ta thì cần máu ai?” Khuynh Diễm dữ dằn hỏi.
Quân Hoa: “...”
Hắn không nói cần máu ai khác.
“Sư phụ chê máu của ta à?” Mi kiêu ngạo quá rồi đấy! “Có không thích cũng phải uống, không được phép lắm lời!” Khuynh Diễm tiếp tục dữ hơn.
“...”
Bao nhiêu cảm xúc áy náy đau lòng của Quân Hoa đều biến thành oan ức.
Hắn không có chê cô.
Quân Hoa cố gắng giải thích: “Ta không muốn nàng vì ta mà...”
“Ai nói ta vì sư phụ? Ta là vì chính mình.” Khuynh Diễm ghét bỏ bực bội.
Khế ước làm đau hắn, kéo theo cô đau cùng, rất phiền phức.
Mất vài giọt máu mà thôi, không tính toán.
“Sư phụ không quan trọng lắm đâu, cho nên người không cần khóc, cũng bớt tự đánh giá cao mình đi.”
“...”
Cuối cùng Khuynh Diễm bị Quân Hoa dỗi.
Hoàn toàn không hiểu tại sao mình bị dỗi.
Hệ Thống: [...] Lẽ ra lúc nãy nó nên cấm khẩu kí chủ cho xong.
***
Khuynh-sắt-thép-thẳng-nữ-Diễm: Ta làm sai gì sao? Nuôi vợ thật sự quá khó khăn.