Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 141: Chương 141: Tà Ma Ngoại Đạo (4)




“Chưởng môn Đông Thanh Tông đến.”

Cùng với tiếng thông báo của trưởng lão, một lão nhân lớn tuổi, mặc thân đạo bào xanh lam từ bên ngoài bay vào, ngồi lên ghế chưởng môn ở trung tâm.

“Chưởng môn Hoàng Hạc Tông đến.”

Nam nhân trẻ tuổi mặc đạo bào vàng nhạt, phiêu dật xuất hiện.

“Chưởng môn Vân Minh Tông đến.”

Nam nhân tứ tuần, đạo bào nâu sẫm, dáng người mạnh mẽ vững chãi tiến vào.

Tiếng hô lần lượt vang lên, các chưởng môn và trưởng lão có địa vị cao tuần tự xuất hiện... Khuynh Diễm ngủ gật được mấy giấc.

Đến khi cô bị Hàn Cảnh lay tỉnh thì đã thấy các chưởng môn đang lật lật một danh sách, động tác trông chẳng khác gì ra chợ mua thịt heo.

[Tên cô cũng nằm trong đống thịt heo đó á kí chủ!] Hệ Thống cười ha hả chen vào.

Mi lặp lại lần nữa.

[Bíp bíp... Từ nãy đến giờ ta không nói gì cả... bíp bíp... mạng lag rồi kí chủ... bíp bíp... ta off đây!] Hù chết nó! Đồ độc ác!

Chưởng môn Đông Thanh Tông tập trung xem danh sách, chợt mắt lướt đến một điểm bất hợp lý.

Tại sao Ngũ Linh Căn lại được vào đây?

Chắc chắn là đám trưởng lão tham tiền nhận đút lót!

Môn quy đã nói bao nhiêu lần, tiền thì nhất định phải mê, nhưng mê có mức độ thôi, vậy mà cả môn phái không ai chịu nghe! Tức chết ông!

Chưởng môn dù tức giận nhưng vẫn nhanh chóng giấu thông tin Khuynh Diễm đi, không thể để người ngoài biết Đông Thanh Tông tham tiền được!

“Ngươi là Hàn Cảnh? Có muốn trở thành đệ tử của ta không?” Chưởng môn Hoàng Hạc Tông hiền từ hỏi.

“Hoàng Hạc Tông cũng thật quá nôn nóng rồi, còn chưa thảo luận với bọn ta mà đã tranh thủ nhận người!” Chưởng môn Vân Minh Tông ngữ điệu đầy bất mãn.

“Ta chỉ đề nghị, tiểu hài tử còn chưa quyết định, Vân Minh chưởng môn cần gì nóng nảy như vậy?”

“Hàn Cảnh, ngươi theo ta, ta để ngươi làm đệ tử truyền thừa*.” Chưởng môn Đông Thanh Tông không hổ danh CEO hội đa cấp, vừa mở miệng đã tung đòn trí mạng.

*Đệ tử truyền thừa: mỗi môn phái chỉ có một người, nắm giữ vị trí chưởng môn tương lai.

“Ngươi...” Vân Minh tức đến nghẹn một hơi, năm năm trước ông đã nhận đệ tử truyền thừa, không thể đấu lại chiêu này.

Đại điện một tràng náo loạn, từng người đem chức vị, sở trường của mình ra trình diễn, muốn giành được đệ tử Lôi Linh Căn.

Hàn Cảnh đứng trước sự săn đón nồng nhiệt, cả người đều thấy không thoải mái.

Nụ cười dụ dỗ của những lão nhân này... hắn có cảm giác mình sắp bị lừa đem bán!

Nếu Hàn Cảnh không gặp Khuynh Diễm, hắn đã sớm bị Hàn gia bắt về chờ kế thừa sản nghiệp, cũng không có mặt ở khảo hạch.

Cho nên theo kịch bản, người được săn đón hôm nay là nữ chính Mạc Huyền.

Tình thế hiện tại không giống, như có người đặt trước mặt ngươi một mâm vàng, ngươi sẽ tranh giành nó. Nhưng nếu bên cạnh có thêm một mâm kim cương, thì mâm vàng liền biến thành vô nghĩa.

“Tiểu muội muội, muội nghĩ thế nào?” Hàn Cảnh nhỏ giọng hỏi Khuynh Diễm.

Hắn nói rất khẽ, nhưng làm sao lọt khỏi tai mấy lão yêu quái tu chân giả phía trên?

Bọn họ lập tức đồng loạt trừng mắt nhìn Khuynh Diễm, đồng tử mở to gào thét. Của ta! Đệ tử của ta! Mau nói đi tiểu nha đầu!

Khuynh Diễm đột nhiên bị đặt lên vai một gánh nặng, làm cô không muốn trả lời cũng không được.

Cô nghiêm túc suy nghĩ, khuyên: “Khỏi tu tiên, về nhà kế thừa sản nghiệp đi! Trường sinh bất lão là thứ ngoài thân, chỉ có tiền tài mới là chính nghĩa, tin ta!”

Các chưởng môn: “...” Nha đầu này cố ý nói bậy đúng không?

“Tiểu muội muội không muốn tu tiên sao...” Hàn Cảnh bị khuyên đến hoang man.

Nhưng Khuynh Diễm còn hoang man hơn hắn: “Ai nói ta muốn tu tiên?”

Mọi người: “...” Không tu tiên vậy cô lên đây làm gì? Phá đám sao?

Khuynh Diễm nhìn một vòng, hướng đến chưởng môn Đông Thanh Tông hỏi: “Ông là Quân Hoa?”

Ở đây chỉ có ông ta đầu tóc bạc phơ, chắc là lão yêu quái ngàn tuổi ân nhân nguyên chủ.

“Hỗn xược! Húy danh của Quân tiên tôn, ai cho phép ngươi gọi bừa!” Trưởng lão quát lên cảnh cáo.

Khuynh Diễm không hiểu: “Tên không dùng để gọi, vậy đặt tên làm gì? Cúng tế à?”

“Ngươi...” Trưởng lão tức đến đầu muốn bốc hỏa, nhưng nhất thời không tìm được lời phản bác.

“Ông có phải Quân Hoa không?” Khuynh Diễm kiên nhẫn lặp lại.

Chưởng môn còn chưa kịp trả lời thì một chiếc bóng chợt bay vào, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh màu đen.

Đợi hắn hoàn toàn dừng lại, mọi người mới kịp thấy rõ, nam tử một thân y phục đen tuyền, đứng trên bục cao nhìn xuống, miệng nở nụ cười tà mị.

Hắn là một tu tiên giả, nhưng linh khí quấn quanh thân lại đầy yêu dị cổ quái, làm người ta tự giác sinh kính sợ.

“Bái kiến tiên tôn.” Các chưởng môn nhanh chóng đứng dậy hành lễ.

Hắc y nam tử không quá kiên nhẫn, trực tiếp vào vấn đề: “Ta đến nhận đệ tử.”

Các chưởng môn đầu tiên là sửng sốt, sau đó giật mình phát hiện, tiên tôn chắc chắn muốn giành Lôi Linh Căn với bọn ông!

“Sư thúc muốn nhận đệ tử Lôi Linh Căn sao?” Chưởng môn Đông Thanh Tông tiến lên hỏi.

Tiên hạ thủ vi cường, đệ tử của sư thúc cũng không sao, thu về tông môn mình trước đã.

Các chưởng môn khác trừng mắt phẫn nộ. Tiên tôn mà mở miệng nói muốn thì bọn họ không thể không nhường!

Đông Thanh Tông lại chơi đè đầu người khác! Tiểu nhân bỉ ổi!

“Lôi Linh Căn?” Hắc y nam tử ngạc nhiên, nhưng sau đó lại khoát tay: “Không có hứng thú.”

Chưởng môn Đông Thanh Tông hơi suy nghĩ, lại hỏi: “Vậy sư thúc muốn đệ tử Thiên Linh Căn sao?”

Mạc Huyền nhanh chóng tiến lên phía trước, ánh mắt mong chờ. Đi theo tiên tôn, sẽ đứng ngang hàng với các chưởng môn...

“Không hứng thú.” Hắc y nam tử lạnh nhạt, thần sắc còn có chút ghét bỏ.

Mạc Huyền cúi đầu, che đi thất vọng trong đáy mắt.

“Vậy sư thúc muốn nhận ai làm đồ đệ?” Chưởng môn Đông Thanh Tông hoang man.

Hắc y nam tử nhìn một vòng, giơ tay chỉ vào tiểu cô nương đang đứng một mình một cõi, ánh mắt lóe lên tia kích động: “Ta muốn nó!”

Chưởng môn Đông Thanh Tông: “...” Mắt nhìn của sư thúc hình như có vấn đề.

“Ngươi muốn ta?” Khuynh Diễm gõ ngón tay lên cằm, nhạt giọng hỏi.

“Đúng, chính là ngươi!” Hắc y nam tử gật đầu phấn khích.

“Sư thúc...” Chưởng môn nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu hài tử này là Ngũ Linh Căn...” Đến nước này thì ông không thể tiếp tục che giấu nữa, nếu để sau này sư thúc phát hiện sai lầm thì chưởng môn ông chết chắc.

“Chính là nó! Ta muốn nó!” Hắc y nam tử quả quyết khẳng định.

Khuynh Diễm nhếch môi cười: “Nhưng ta không muốn ngươi.” Mi nghĩ mi là ai? Muốn là được chắc?

Cũng không nhìn lại chính mình... đúng là mặt mi đẹp, nhưng không phải cứ đẹp là ta theo!

***

Hôm qua thấy mọi người rất sôi nổi về linh căn, nên Vũ sẽ tham gia vào góp vui chút xíu. Tiểu khả ái nào không có nhu cầu tìm hiểu hoặc đã hiểu rồi thì không đọc phần này cũng được nha.

Linh căn là nền móng cơ bản để tu tiên, phân theo Ngũ Hành có năm thuộc tính: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Từ năm thuộc tính đó biến dị lại có thêm: Băng, Lôi, Ám, Phong.

Riêng về Thiên linh căn, chữ Thiên này không nói thuộc tính, mà nó nghĩa là “con cưng của trời“. Gọi con cưng vì tốc độ tu luyện của Thiên linh căn nhanh gấp hai ba lần người bình thường, và nó còn có thêm một số lợi ích khác nữa.

Nhưng Thiên linh căn không phải quý nhất, ở một số đạo môn có công pháp tu luyện riêng, linh căn biến dị thuần khiết sẽ càng được chào đón hơn.

Vậy ít linh căn và nhiều linh căn, cái nào lợi hại? Câu trả lời là tùy thuộc bối cảnh thiết lập của tác giả.

Thời viễn cổ hồng hoang, linh khí vừa dồi dào vừa thuần khiết, Ngũ linh căn nắm giữ ngũ hành sẽ rất lợi hại, vì có thể sử dụng đủ cả Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ khi chiến đấu.

Nhưng về sau linh khí ít đi, lại còn bị tạp nhiễm, thì linh căn nhiều sẽ làm quá trình hấp thu chuyển hoá trở nên khó khăn, rất tốn thời gian.

Chẳng hạn như Đơn linh căn chỉ cần hấp thu một loại nguyên tố, còn Ngũ linh căn lại phải lấy năm loại nguyên tố từ thiên địa, sắp xếp phân bố chúng rồi mới hấp thu. Có khi còn chưa tu luyện đến đâu thì đã ngỏm vì già rồi, nên thời này Ngũ linh căn bị xem là phế vật.

Phía trên là một chút giải thích về khái niệm để mọi người đọc thêm, chứ truyện không đi chi tiết vào mảng tu luyện.

Bởi vì... trọng tâm của chúng ta là xem Khuynh Diễm làm màu và bị đại nhân vật ăn vạ thôi nha ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.