Hắc y nam tử bị từ chối, đáy mắt lập tức dấy lên thịnh nộ, gió ào ào kéo đến từ tứ phía, áp lực vô hình đè ép xuống đại điện...
Chưa được một giây, tắt ngóm.
“Lão đạo sĩ chết tiệt!” Hắc y nam tử hướng đến trong góc gào lên.
Người bên kia lãnh đạm an tĩnh, hắn xuất hiện khi nào không ai phát giác, chỉ biết nhoáng lên một cái, mở mắt liền nhìn thấy hắn.
Nam tử khoác trên người đạo bào trắng, mái tóc như suối thác buông dài phía sau, một nửa tóc được cột hờ hững bằng mảnh vải tố sắc.
Hắn yên lặng đứng đó, đôi mắt một mảnh thanh triệt, khuôn mặt vân đạm phong khinh.
Nếu hỏi diện mạo tiên nhân trông như thế nào, có lẽ người ta sẽ nói trông như hắn, nhưng cũng không đủ, nếu hắn là tiên nhân, thì sẽ là tiên nhân đẹp mắt nhất.
“Bái kiến tiên tôn!” Đám người chưởng môn đồng loạt hành lễ.
Bạch y nam tử ngước mắt, giọng nói như ngọc rơi xuống băng, thanh khiết lại lạnh lẽo: “Tử Ngưng, trở về.”
“Lão tử không giết người! Lão tử đến đây nhận đồ đệ!” Tử Ngưng tức giận phản bác.
“Trở về.” Bạch y nam tử đều đều lặp lại.
“Quân Hoa, ngươi đừng quá đáng! Hôm nay ta nhất định phải...”
“Ngươi là Quân Hoa?” Khuynh Diễm bước đến, cắt ngang Tử Ngưng.
Quân Hoa không đáp, dời mắt nhìn qua cô.
Tiểu cô nương dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn tròn, khóe môi cong cong, nhìn thẳng vào hắn, ngẩng cao đầu tuyên bố: “Sau này ngươi đi theo ta.”
“Vô lễ!” Trưởng lão chấp pháp quát lớn: “Không được ăn nói càn quấy với tiên tôn!”
Ngũ Linh Căn lại đòi bám lấy tiên tôn, chính là mơ mộng giữa ban...
“Sau này ngươi đi theo ta.” Quân Hoa chậm chạp đáp lời.
Trưởng lão: “...” Tiên tôn vừa nói gì? Ông già rồi nghe không rõ??
“Quân Hoa, nó là người của ta, ngươi tranh giành như thế là thiếu phép tắc!” Tử Ngưng tức giận nói.
Quân Hoa chậm rãi hỏi Khuynh Diễm: “Ngươi là người của hắn?”
“Không phải.”
Quân Hoa ngước mắt nhìn Tử Ngưng: “Nghe rõ?”
Tử Ngưng: “...” Hai người này hùa nhau ức hiếp lão tử!
“Ta nhìn thấy nó trước, nó chính là của ta!” Tử Ngưng bắt đầu không nói lý lẽ.
Khuynh Diễm híp mắt cười: “Ra đường nhìn thấy cẩu, ngươi chính là người của nó?”
Tử Ngưng dừng lại. Hắn chưa hiểu lắm...
Lát sau, Tử Ngưng trợn mắt, đùng đùng nổi giận, ấm lô chết tiệt lại dám mắng hắn!
Một cơn gió lốc mãnh liệt dâng lên, xé rách không gian lao đến.
Khuynh Diễm cảm thấy sát khí đang xông về phía mình, nhanh chân lắc mình né tránh.
Nhưng cô vừa mới nhảy lên đã rơi vào một vòng tay thanh lãnh, giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu.
“Tử Ngưng, ngươi muốn chết?”
Gió tắt, sát khí cũng mất tăm.
Tử Ngưng giận dữ quát lớn: “Lão đạo sĩ chết tiệt! Sao ngươi không cút đi phi thăng đi? Cố tình ở đây ám lão tử còn chưa đủ, đến niềm vui mới của lão tử ngươi cũng cướp! Ngươi không nhìn lão tử tốt đẹp được đúng không?”
Khuynh Diễm: “...” Kịch bản này... sao giống như ta vừa nghe được chuyện tình sư huynh đệ cấm luyến vậy?
Hệ Thống hào hứng thêm mắm dặm muối: [Còn kí chủ là niềm vui mới xen ngang tình cảm người ta, tục gọi tiểu tam...]
Khuynh Diễm liếc mắt.
[... Tứ ngũ lục thất bát cửu thập.] Hệ Thống lập tức đổi giọng: [Ta đang đếm số, đếm số thôi mà, ha ha...] Thế lực tà ác quá hung hãn, nó chỉ là một đứa trẻ đáng thương.
Tử Ngưng mắng chửi một hồi, phất tay áo rời đi.
Mọi người nhẹ nhõm thở phào, nhưng còn chưa thở hết một hơi thì bóng đen đã nhoáng lên quay lại... chưởng môn sặc hơi ho khù khụ.
“Ngươi theo ta!” Tử Ngưng giơ tay chỉ vào tiểu cô nương mặc y phục xanh lam.
Tiểu cô nương không tình nguyện co lại. Người này dữ dằn quá! Không muốn không muốn đâu!
“Làm sao? Cả ngươi cũng không muốn theo lão tử?” Tử Ngưng bộc phát.
Mộc Bối sợ hãi lùi mấy bước, sau đó dứt khoát chạy đến nắm tay áo Khuynh Diễm: “Tỷ tỷ, cứu muội!”
“Sư huynh, ngươi giành với ta lần nữa, ta chết cho ngươi xem!” Tử Ngưng moi từ đâu ra thanh kiếm, kê lên đặt ngang cổ mình.
Mọi người: “...”
Quân Hoa không nhìn, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ nhận một đệ tử.”
Chưởng môn lập tức thở ra một hơi.
Tốt quá, sư thúc không phải chết!
Khuynh Diễm vỗ vỗ đầu Mộc Bối: “Ngoan, đi theo hắn, sau này ta ghé qua thăm ngươi.”
Mộc Bối uất ức gạt tay cô: “Ngươi nói ta gọi tỷ tỷ thì ngươi sẽ bảo kê ta, giờ ngươi lại bỏ mặc ta! Lừa đảo! Gạt người!”
Mộc Bối vô cùng ủy khuất tố cáo, nhưng cuối cùng vẫn bị Tử Ngưng cắp ngang hông xách về.
Khuynh Diễm cũng rời đi theo Quân Hoa.
Hàn Cảnh lựa chọn chưởng môn Đông Thanh Tông, một phần là vì khẩu hiệu đa cấp “Đã tu liền thành tiên”, phần còn lại là vì Khuynh Diễm cũng theo tông môn này.
Mạc Huyền trở thành đệ tử Hoàng Hạc Tông, không có gì mâu thuẫn với kịch bản gốc.
Nhưng đáy lòng Mạc Huyền cực kỳ không phục. Dựa vào cái gì mà Khuynh Diễm Ngũ Linh Căn và Mộc Bối Song Linh Căn lại có thể làm đệ tử tiên tôn, địa vị áp ả ta một cái đầu!
Mạc Huyền cắn răng, Thiên Linh Căn nhất định sẽ tu luyện tốt hơn, cứ chờ xem! Ai mới là người chiến thắng cuối cùng!
——
Đông Thanh Tông có ba ngọn núi lớn, Thương Lam Phong của chưởng môn, Lãnh Huyết Phong của Tử Ngưng, và Tuyệt Tình Phong của Quân Hoa.
Khuynh Diễm nghe tên địa bàn xong, liền rơi vào trạng thái im lặng.
Thương Lam thì không có vấn đề gì, nhưng Tuyệt Tình và Lãnh Huyết... đến cái tên cũng chơi có đôi có cặp như vậy.
Luôn cảm thấy hai kẻ quái dị Tử Ngưng Quân Hoa có gian tình!
Khuynh Diễm suy nghĩ một lúc, chợt nhớ ra chuyện khác quan trọng hơn.
“Sao ta phải đi theo ngươi? Phải là ngươi theo ta mới đúng.” Cô có tiền, mua đứt mấy ngọn núi cho hắn ở... thì không đủ.
Đi thăm thêm vài sơn trại thổ phỉ liền đủ!
Tin tưởng năng lực của chính mình!
“Ngươi là đồ đệ ta.” Quân Hoa không nhanh không chậm nói.
“Đồ đệ thì sao?”
“Phải đi theo sư phụ.”
Khuynh Diễm hơi cân nhắc, nói cũng có đạo lý...
“Vậy đổi lại, ngươi bái ta làm sư phụ đi.”
Quân Hoa: “...”
Hệ Thống: [...] Kí chủ phát bệnh có thể báo trước một tiếng không?
Đột ngột đến mức nó muốn cấm khẩu cũng không kịp!
Vẻ mặt Quân Hoa từ đầu đến cuối đều không thay đổi, không trách móc hay dạy dỗ Khuynh Diễm, chỉ lãnh đạm tự mình rời đi.
Khuynh Diễm đứng im nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt như có điều suy nghĩ...