Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 146: Chương 146: Tà Ma Ngoại Đạo (6)




Quân Hoa đứng trước gương đồng, linh khí sắc bén xoay tròn trong lòng bàn tay, nhưng lưỡi kiếm lần này lại lơ lửng không hạ xuống.

Hắn chần chờ một lúc lâu, cuối cùng linh khí tan ra, hòa vào bóng tối.

Tiểu đồ đệ đã nói nếu hắn bị thương thì cô sẽ không giết hắn.

Dù dáng vẻ cô hoàn toàn không đáng tin, nhưng trong ngàn năm qua, lửa của cô là thứ duy nhất có thể chống lại lực lượng của hắn.

Khoảnh khắc nhảy vào biển lửa, chưa bao giờ hắn cảm thấy cái chết kề cận đến vậy... Cô là hy vọng duy nhất của hắn.

Hắn đã nghĩ mình nên tấn công Khuynh Diễm, ép cô giết hắn, nhưng không hiểu sao hắn lại không ra tay được.

Có lẽ vì cô là đồ đệ của hắn, là sư phụ không thể tấn công đồ đệ.

Quân Hoa tùy tiện nghĩ ra một cái cớ, nhưng hắn lại quên rằng hắn chưa từng xem Khuynh Diễm là đồ đệ.

Phát hiện cô có thể ra vào kết giới, nhìn thấy cô bày trận pháp tụ ma khí, mỗi ngày đều tu ma, hắn cũng chẳng thèm để tâm.

Mối quan tâm duy nhất của hắn là làm thế nào để chết.

Nhưng hiện tại mối quan tâm đó đã biến thành, phải giữ gìn thân thể thật tốt để được cô giết chết.

Ngục giam này, cuối cùng hắn đã có hy vọng thoát ra.

——

“Tiểu muội... Tiểu sư bá!” Hàn Cảnh đứng ngoài kết giới vẫy tay gọi, bên cạnh hắn còn có mấy hài tử đang lóng ngóng nhìn vào trong.

Khuynh Diễm chậm rãi bước tới: “Có việc gì?”

“Ta mang đồ đến rồi đây.” Hàn Cảnh chỉ vào đống đồ vật bên cạnh.

Khuynh Diễm kiểm tra, cảm thấy không sai biệt lắm mới mở kết giới để bọn hắn mang vào.

Thời gian qua cô không ngừng mua đồ vật bài trí lại sơn động trong Tuyệt Tình Phong.

Nói bài trí cũng không hẳn là bài trí, chỉ là mua thêm giường, chăn, gối, và mấy cái ghế dài để tùy thời đều có thể nằm ngủ.

Hàn Cảnh sẽ phụ trách đi mua, sau đó bắt nạt... không phải, nhờ cậy vài tiểu sư đệ nhỏ nhắn hiền lành khiêng đồ vật vào sơn động.

Khuynh Diễm đợi sắp xếp xong thì dẫn bọn họ ra ngoài, hài tử nhỏ vừa được buông tha, lập tức co chân chạy mất.

Tiểu sư bá này rất hung, lại còn hay bắt nạt bọn họ, trẻ nhỏ thật sự đáng thương hu hu!

Hàn Cảnh cẩn thận quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói: “Tiểu muội muội, gần đây trong tông môn có lời đồn không hay về muội.”

“Vậy sao?” Khuynh Diễm không quá quan tâm.

Nhưng Hàn Cảnh vẫn tự mình tiếp tục: “Bọn họ nói muội chỉ là Ngũ Linh Căn!”

“Ta quả thật là Ngũ Linh Căn.” Có thể mi sẽ hết hồn, nhưng ta còn là ma tu nữa đó!

“Trước kia sư phụ ta đã dặn dò mọi người không được nhắc đến việc này, sự việc cũng im ắng từ lâu. Vậy mà giờ lại có kẻ làm ồn lên, nói muội không đủ tư cách làm đồ đệ của thái sư bá.”

Hàn Cảnh càng nói càng phẫn nộ: “Bọn họ mắng muội đi cửa sau, mua chuộc tông môn, còn mắng cả ta, dùng Lôi Linh Căn uy hiếp sư phụ nhận muội, nói ta không xứng làm chưởng môn tương lai!”

Hàn Cảnh tức đến đỏ bừng cả mặt.

Khuynh Diễm: “...” Thì ra mi bị mắng lây nên mi mới nhiệt tình như vậy.

“Tiểu muội muội, chắc chắn có kẻ đang ở phía sau bôi nhọ chúng ta. Chúng ta nhất định phải lôi hắn ra ánh sáng...”

Khuynh Diễm cắt ngang: “Là ta và ngươi, không phải chúng ta.” Đây là hai cách nói, ta với mi không thân đâu mà gọi “chúng ta“.

Hàn Cảnh: “...” Điểm cần chú ý là cái đó sao?

Dù gì cũng đồng hành một thời gian rồi, cô có cần phân biệt rạch ròi vậy không?

Hàn Cảnh bị đả kích, nhưng đại khái là quen rồi, tự trị liệu quay về chủ đề chính: “Từ khi vào tông môn, chúng ta... khụ, ta và muội chưa từng đắc tội ai, kẻ này rõ ràng là đang gây sự.”

“Không đắc tội ai?” Khuynh Diễm mỉm cười: “Ngươi chắc chứ?”

Hàn Cảnh: “...” Lúc nãy phẫn nộ quá nên quên mất, từ trên xuống dưới Đông Thanh Tông, không có ai là chưa từng bị Khuynh Diễm bắt nạt qua.

Thậm chí đến chưởng môn sư phụ hắn còn bị cô bòn rút công quỹ.

Phạm vi kẻ thù hình như hơi lớn...

Dù vậy vẫn không thể từ bỏ!

Hàn Cảnh kiên trì phân tích lợi hại của vấn đề cho Khuynh Diễm.

Tin đồn tuy không tạo thành ảnh hưởng lớn ở hiện tại, nhưng về sau sẽ để lại hậu quả khó lường.

Người có vai vế cao nhất ở Đông Thanh Tông là Quân Hoa, tất nhiên địa vị Khuynh Diễm cũng không kém.

Nhưng nếu bị lan truyền như thế, người khác sẽ khinh thường, thậm chí là ức hiếp cô.

Còn Hàn Cảnh là chưởng môn tương lai, nếu danh tiếng không tốt, sau này không thể khiến đệ tử Đông Thanh Tông kính phục, dễ gây ra nội bộ rối loạn.

Hàn Cảnh nói đến miệng đắng lưỡi khô, kết quả Khuynh Diễm lại mỉm cười tán thưởng thủ đoạn của kẻ thù thật lợi hại.

Hàn Cảnh: “...”

Có đồng đội thế này, đột nhiên cảm thấy thật tuyệt vọng.

Hàn Cảnh kiệt sức, quyết định từ bỏ trị liệu, ủ rũ khom lưng ra về.

“Khoan đã.”

Hàn Cảnh vừa nghe cô gọi lại, tâm trạng lập tức hào hùng, nắm tay hứa hẹn: “Tiểu muội muội yên tâm, ta nhất định tìm được kẻ phía sau...”

Khuynh Diễm ngắt lời: “Ai nói ta muốn tìm kẻ phía sau?”

Hàn Cảnh: “...” Vậy cô gọi hắn làm gì?

Nụ cười đó... sao cứ có linh cảm bất an thế này...

Một khắc sau.

Hàn Cảnh đứng trước bàn đá, trợn mắt nhìn tờ giấy trong tay, lại ngẩng đầu nhìn người đối diện, hoang man xác nhận: “Tiểu muội muội, muội chắc chắn?”

Khuynh Diễm cười tươi gật đầu. Chắc như bắp!

Hàn Cảnh muốn lâm vào hôn mê.

Hắn đến báo tin cho cô là muốn cô cùng hắn nghĩ cách đối phó kẻ chơi xấu phía sau.

Cô không hợp tác thì thôi, lại còn đi đổ dầu vào lửa.

Hàn Cảnh nhìn xuống bàn.

Tờ giấy trắng tinh vỏn vẹn một câu, mực đen nổi bật lên đến đau mắt.

—— Ngũ Linh Căn cho phép các ngươi quỳ, gặp mặt nhớ dập đầu hành lễ với bổn đại tiên.

Kí tên, Đồng Khuynh Diễm.

Chữ viết tiêu sái, lời lẽ ngông cuồng ngạo mạn, không sợ đắc tội người khác, chỉ sợ người khác không cảm thấy cô đang đắc tội họ.

Hàn Cảnh run tay mô phỏng thư gửi đi cho tập thể đệ tử Tu Chân Giới.

Đúng vậy, không chỉ Đông Thanh Tông, mà là gửi cho toàn thể những môn phái khác. Kẻ nào ghen ghét cô, cô liền tặng cho kẻ đó một phong thư.

Ân sủng rải đi, mưa móc chia đều, không thiên vị bất kì ai.

Khuynh Diễm thành công đắc tội một vòng Tu Chân Giới.

Hàn Cảnh cảm thấy hắn đang nối giáo cho giặc, nhưng hắn không dám khuyên quân quay đầu, nói nhiều sẽ bị đánh...

Hắn còn biết làm sao? Hắn cũng rất tuyệt vọng đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.