Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 147: Chương 147: Tà Ma Ngoại Đạo (7)




Đêm khuya tĩnh lặng, trăng nấp sau mây mù, cả ngọn núi chìm trong bóng tối.

Sơn động âm u, ngọn đèn đã tắt từ lâu, tiểu cô nương ôm chăn, dáng vẻ ngủ say cực kỳ ngoan ngoãn.

Bóng trắng lóe lên, người trên giường lập tức mở mắt, con ngươi thoáng qua ánh lửa.

Thân ảnh mặc y phục trắng lướt đi trong đêm, tóc dài xõa tung, chân không chạm đất, nhạc nền như biến thành phim kinh dị.

“Sư phụ đang khảo nghiệm định lực của ta à?”

Nửa đêm mặc đồ trắng nhát ma sao?

Dọa chết tiểu nha đầu thiện lương rồi!

“Vết thương ta đã khỏi.” Giọng nói u lãnh vang lên trong bóng tối: “Ngươi giết ta đi.”

“Phá hỏng giấc ngủ của người khác là hành vi thiếu phép tắc, không ai dạy sư phụ sao?” Khuynh Diễm bực bội hỏi.

Quân Hoa thành thật lắc đầu: “Không.”

“Vậy giờ ta dạy sư phụ, không được làm phiền giấc ngủ của ta!”

“Không làm phiền, ngươi sẽ giết ta sao?” Quân Hoa vẫn chưa từ bỏ.

“Sư phụ đi đi.” Khuynh Diễm không kiên nhẫn phất tay: “Buổi sáng giết.”

Bóng trắng vụt lên rồi biến mất.

Khuynh Diễm mệt mỏi ngã xuống giường, nhắm mắt lại... chưa được hai giây liền mở ra: “Ta đã nói sáng giết! Sáng ta giết! Ngươi có vấn đề về nghe hiểu à?”

Quân Hoa: “...” Sao lại đột nhiên hung dữ với hắn vậy...

“Ta ở đây chờ trời sáng, ta không thể ngủ, cũng không biết đi đâu.”

Khuynh Diễm nghĩ cô bị ảo giác rồi, nếu không sao cô lại cảm thấy tên mặt đơ này đang rất tủi thân.

Hắn tủi thân cái gì? Cô mới là người tủi thân có được không?

Mẹ nó, muốn an nghỉ một đêm cũng không yên!

Khuynh Diễm đau đầu, vẫy tay ra hiệu: “Sư phụ qua đây.”

Quân Hoa nhấc chân bước đến bên giường.

“Nằm xuống.” Khuynh Diễm nhích vào trong, chỉ chỗ bên cạnh mình.

Quân Hoa mờ mịt nhìn cô. Tại sao hắn phải nằm xuống?

“Không nằm ta không giết sư phụ.” Khuynh Diễm buông lời uy hiếp.

Quân Hoa lập tức leo lên giường.

“Nhắm mắt lại ngủ đi.” Đừng làm phiền ta nữa, mi cứ bay ra bay vào như thế ta ngủ thế nào?

Quân Hoa muốn phản bác: “Ta không...”

“Có ngủ hay không?” Khuynh Diễm cắt ngang.

Quân Hoa ngay tức khắc gật đầu. Ngủ thì cô mới chịu giết hắn, phải cố gắng ngủ!



Quân Hoa nằm trên giường, mắt vô hồn nhìn lên vách đá, đồng tử sâu không thấy đáy, không phản chiếu bất cứ thứ gì, mờ mịt không lối thoát.

Bóng tối kéo dài dần nhường chỗ cho ánh sáng, tia nắng xuyên qua kẽ lá, mang theo hương hoa sớm mai rơi vào sơn động.

Quân Hoa hơi nhúc nhích nhìn qua bên cạnh, tiểu cô nương vẫn đang an tĩnh ngủ.

Khuôn mặt cô nhỏ nhỏ tròn tròn, lông mi cong cong, chân mày hơi cau lại, dường như có chút khó chịu.

Lẽ ra hắn nên gọi cô dậy giết hắn, nhưng không hiểu sao hắn lại giơ tay lên cản đi ánh nắng chiếu vào mắt cô.

Đầu mày Khuynh Diễm chậm rãi giãn ra, cô hơi nhúc nhích, đổi một tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ.

Buổi trưa.

Khuynh Diễm vừa tỉnh dậy đã thấy một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, giật mình đến suýt đánh hắn.

“Sư phụ nhìn ta làm gì?” Mi đang lên kế hoạch ám sát ta hay đang chuẩn bị ăn vạ ta?

Quân Hoa im lặng một lúc mới chậm chạp mở miệng: “Ngươi ngủ thật nhiều.”

Khuynh Diễm: “..”

Đừng tưởng mi chìa cái mặt đơ đó ra thì sẽ lấp liếm được chuyện mi vừa chê ta nha!

“Ta không ngủ, ta là nhắm mắt hấp thu linh... ma khí, ta đang tu luyện.” Khuynh Diễm đứng đắn đáp, dứt lời còn tự mình gật đầu, phải có lòng tin với bản thân!

“Tuyệt Tình Phong không có ma khí.” Quân Hoa thẳng thắn vạch trần: “Chỗ này cũng không có trận pháp tụ ma khí.”

“Ta có thể chất trời sinh, ta là...” Khuynh Diễm hơi dừng lại suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Ma Linh Căn.”

Quân Hoa: “...” Ma Linh Căn là cái gì?

Hơn ngàn năm qua chưa từng nghe qua loại thể chất này...

Quân Hoa không tiếp tục truy vấn, đổi qua chuyện chính: “Giết ta.”

“Giờ là giờ nào rồi?” Khuynh Diễm nhìn ra ngoài trời, nhạt giọng hỏi.

Quân Hoa không hiểu tại sao cô lại hỏi thời gian, nhưng vẫn thuận theo trả lời: “Cuối giờ Ngọ.”

“Ta không thể giết sư phụ.”

“Tại sao?” Giọng Quân Hoa hơi gấp gáp.

“Tối qua ta nói buổi sáng sẽ giết người, nhưng giờ đã là buổi trưa.” Khuynh Diễm tri kỉ vỗ vai hắn an ủi: “Giờ lành đã qua, sáng mai giết.”

Quân Hoa nghe xong thì ngẩn ra, gương mặt hắn vẫn lạnh lùng không cảm xúc, nhưng sâu trong đáy mắt dường như có mấy phần uất ức.

Khuynh Diễm đường đường chính chính mỉm cười, cảm thấy lời nói của mình hoàn toàn hợp lý.

Mổ lợn còn phải coi giờ, giết sư phụ đương nhiên phải chọn giờ lành, sư phụ không thể thua con lợn được đúng không?

Cô rất muốn nói câu này với Quân Hoa, nhưng tiếc là Hệ Thống lại không cho.

Cô cũng khổ tâm lắm.

[...] Khổ tâm ông nội cô!

Quân Hoa im lặng một lúc, phất tay áo bay đi.

Gió xào xạc kéo theo một đợt hoa lê trắng muốt.

Khuynh Diễm nhướng mày cười. Chìa khóa lần này chơi rất tốt, dễ ức hiếp, lại còn không bám...

Cô còn chưa nghĩ hết câu thì Quân Hoa đã quay lại. Hắn không nói lời nào nhưng từ trong đôi mắt đầy vẻ cố chấp của hắn, cô nhìn ra được hai chữ “giết ta“.

Khuynh Diễm: “...” Quả nhiên không nên kết luận quá sớm.

“Sư phụ không còn việc gì khác để làm sao?” Suốt ngày bám theo đòi ta giết là bệnh gì?

Quân Hoa thành thật đáp: “Không còn.”

Khuynh Diễm nghẹn một hơi, nhoẻn miệng cười hỏi: “Trước đây không có ta, sư phụ làm gì?”

“Tìm biện pháp chết.”

Khuynh Diễm: “...” Mở miệng là chết chết chết! Kiểu này muốn ta bảo vệ hắn thế nào?

Hay là trực tiếp xiên hắn rồi sang thế giới tiếp theo đi!

[Kí chủ từ từ đã, sư phụ cô có thể là vì... sống lâu quá nên sinh nhàm chán, cô thử gợi ý cho hắn một vài sở thích.] Hệ Thống cao siêu phân tích.

[Con người mà, có mục tiêu phấn đấu thì sẽ có hy vọng sống nha!]

Khuynh Diễm không muốn hợp tác lắm, nhưng xét thấy nó nói cũng có lý, thử hỏi: “Sư phụ có sở thích gì không?”

Quân Hoa cúi đầu nhìn cô, sự lãnh đạm dưới đáy mắt phai nhạt đi, thay vào đó là mấy phần mê man mờ mịt.

Hắn có sở thích gì?

Hắn... không biết.

Trước giờ chưa từng có người nào hỏi sở thích của hắn, cũng không có ai quan tâm ý nguyện của hắn.

Hắn chỉ sống vì mong muốn và cuộc đời của người khác, không biết bản thân mình muốn gì, cũng không biết mình cần gì.

Hắn không có sở thích, nếu như có...

“Ta... thích được chết.”

Khuynh Diễm đại khái là muốn phang Quân Hoa một tát lắm rồi.

Tay trái cô đè chặt cổ tay phải, dưới đáy lòng hít sâu mấy lần.

Không được đánh! Đánh xong kẻ chịu đau là chính mình!

Bình tĩnh hơn rồi.

Phù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.