Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 148: Chương 148: Tà Ma Ngoại Đạo (7)




Khuynh Diễm đổi phương pháp: “Ta là một tiểu hài tử thiện lương, sư phụ lại ép ta giết người, cái này dễ dẫn đến ám ảnh tâm lý lắm.”

Quân Hoa không hiểu “ám ảnh tâm lý” là gì, nhưng hắn có thể nghe ra Khuynh Diễm muốn đổi ý, con ngươi tĩnh mịch dần trở nên âm u.

“Nhưng vì sư phụ cống hiến, cũng không phải không thể. Có điều... ta giết sư phụ, người cho ta lợi ích gì?”

Quân Hoa không theo kịp tốc độ lý luận của Khuynh Diễm, sau một lúc mới hiểu cô đang nói điều kiện.

Có qua thì phải có lại, cô đòi hỏi cũng không có gì quá đáng, đạo lý này hắn hiểu được.

Sự âm u trong mắt Quân Hoa chậm rãi rút đi, hắn hơi suy nghĩ, nói: “Ta có rất nhiều bảo vật, đều cho ngươi.”

Khuynh Diễm muốn gật đầu đồng ý, nhưng lại bị Hệ Thống gào lên ngăn cản.

Cô cắn răng: “Ta không cần bảo vật.” Đau lòng quá!

Thế giới này cô nghèo, đồ của tên thần kinh ngàn tuổi chắc chắn giá trị...

“Vậy ngươi muốn gì?” Quân Hoa lên tiếng cắt ngang tâm tình thương tiền tiếc bạc của Khuynh Diễm.

“Ta muốn...” Khuynh Diễm hơi dừng lại, khoát tay: “Đói quá, không nghĩ ra. Sư phụ rảnh rỗi thì dành thời gian học một sở thích đi.”

“Sống nên tùy tiện... khụ, không phải, sống không nên tùy tiện. Đợi sư phụ có một sở thích rồi ta sẽ cân nhắc việc giết người.”

Quân Hoa không hiểu. Chuyện cô giết hắn thì liên quan gì đến sở thích của hắn?

Hắn nghĩ Khuynh Diễm chỉ kiếm cớ qua loa lừa gạt mình.

Vậy mà không hiểu sao hắn lại làm theo lời cô, nghiêm túc tìm một sở thích, nghiêm túc đến mức phải mất ba ngày sau hắn mới phát giác được hành động bất thường của mình.

Kì lạ hơn là sau khi phát giác, hắn vẫn tiếp tục việc bất thường này.

Chẳng qua chỉ là đổi từ tìm phương pháp chết sang tìm sở thích để được chết, đều không quá khác nhau.

Nếu hắn có sở thích Khuynh Diễm mới chịu giết hắn, vậy thì hắn sẽ nỗ lực tìm.

Nhưng một người sống theo ý nguyện người khác trong hơn ngàn năm như Quân Hoa, đột nhiên muốn có một sở thích của riêng mình, cũng không phải chuyện dễ dàng...



Khuynh Diễm tựa lưng bên cửa sơn động, tay cầm nhánh cỏ huơ huơ, ánh mắt lơ đễnh nhìn người bên trong.

Nam tử mặc xiêm y màu trắng, tóc đen dài rơi xuống bên vai, gương mặt lãnh đạm, khí chất thanh tao, như tiên nhân không nhiễm bụi trần.

Hắn đứng bên bếp, một tay cầm dao, một tay cầm quả cà, ngón tay thon dài có chút vụng về, quả cà bị cắt thành miếng to miếng nhỏ, rối loạn lộn xộn, rất không đẹp mắt.

Cô đề nghị hắn tìm một sở thích, cầm kỳ thi họa luyện đan thuật pháp, các loại kỹ năng ba trăm sáu mươi độ hắn không chọn, lại đi chọn nấu ăn.

Phải chi hắn nấu giỏi thì cô cũng đâu ý kiến, đằng này đồ hắn nấu xấu đến mức cho heo ăn nó còn chê!

“Khụ khụ...”

Khuynh Diễm đang suy nghĩ thì nghe người bên trong ho lên mấy tiếng, cô phiền chán nhấc chân bước qua.

Quân Hoa ngồi xổm bên bếp thổi lửa, chẳng biết làm thế nào mà ho sặc sụa, mặt mũi dính lốm đốm khói đen.

Hình tượng tiên nhân rớt sạch không còn một mảnh.

Khuynh Diễm nhịn xúc động muốn giơ tay lên che mắt.

Sư phụ dung mạo thần tiên, sao lại biến thành tiểu tức phụ mới về nhà chồng bị ngược đãi thế này?

[...] Bởi vì có tên chồng vũ phu ngược đãi vợ như kí chủ đó!

Đương nhiên lời này Hệ Thống không dám nói ra.

Khuynh Diễm nhìn một lúc, chậm chạp ngồi xuống, ghét bỏ lau đi vết nhọ màu đen trên mặt hắn.

Da mặt này...

Quân Hoa ngẩn người, một lúc sau cất giọng hỏi: “Sao ngươi lại nhéo mặt ta?”

Bàn tay Khuynh Diễm hơi khựng lại: “Vì mặt sư phụ mềm... không phải, mặt người bẩn, ta lau cho sạch.”

Tiểu cô nương chớp mắt vô tội. Biểu cảm lấp lánh như đang nói “ta không có ý gì khác, chỉ muốn lau lau giúp ngươi thôi“.

Quân Hoa cho là Khuynh Diễm nói thật, nên cũng im lặng thuận theo cô.

Bàn tay nho nhỏ mềm mềm, ngón tay xoa xoa chà xát mang theo nhiệt độ ấm áp.

Con ngươi cô trong sáng tĩnh lặng, chứa đựng chuyên chú nghiêm túc, Quân Hoa nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt cô...

Từ lúc hắn có ý thức về thế giới này, đây là lần đầu tiên có một người dùng ánh mắt sạch sẽ như thế nhìn hắn.

Không phải nhìn hắn vì giá trị mà hắn mang lại, mà là nhìn hắn như một người bình thường, vì muốn lau đi vết bẩn trên mặt hắn.

Đáy lòng phủ đầy băng lãnh của Quân Hoa lặng lẽ tan ra, từng dòng nước ấm như được người ta rót vào, lúc đầu là chậm rãi, càng về sau càng mạnh mẽ ồ ạt, tưởng chừng như có gì đó vỡ ra, mãnh liệt không ngăn lại được.

Quân Hoa không thích ứng lùi lại, chân vô ý đạp lên tà áo đang trải dài trên mặt đất.

Tư thế ngồi xổm cộng thêm đáy lòng hoảng hốt làm hắn không kịp phản ứng, trượt chân ngồi luôn xuống đất.

Tiên tôn cao cao tại thượng luôn đứng trên cao, hiện tại lại té ngồi bẹp bên bếp, mặt dính lốm đốm nhọ nồi, tay cầm nhánh củi, nhìn như vừa bị kẻ xấu ức hiếp qua.

Hai loại cảm giác thiên tiên lãnh đạm cùng giai nhân khói lửa pha trộn vào nhau, tạo nên một loại mỹ cảm kỳ lạ.

Khuynh Diễm: “...” Mẹ nó! Tên mặt đơ này là đang câu dẫn ta đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.