Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 336: Chương 336: Trẫm là nam nhân (11)




Triêu Dã còn chưa hồi phục sau cú sốc từ vệt máu đỏ trên giường là do được hưởng thánh ân, thì đã nghe khắp hoàng cung lan truyền tin tức Quý phi nương nương hoài long tự.

Quý phi nương nương... hình như là hắn mà!

Hắn hoài long tự khi nào?

Tối qua ngủ sáng nay liền có đứa bé sao?

Liễu Khuynh Diễm rốt cuộc đã làm gì hắn!

Hoàng đế bệ hạ phẫn nộ cầm trâm cài tóc giết tới Dưỡng Tâm Điện.

Thái giám tổng quản Lư Tín còn chưa kịp ngăn cản, thì hoàng đế bệ hạ đã lấy ra sức mạnh hồng hoang, hất phăng thái giám, hùng hổ tiến vào.

Khuynh Diễm ngẩng đầu nhìn thấy Triêu Dã, liền phất tay ra hiệu cung nhân ra ngoài.

Người kia siết chặt trâm cài tóc, giơ lên làm vũ khí, tức giận chất vấn: “Liễu Khuynh Diễm, tối qua ngươi đã làm gì trẫm?”

Khuynh Diễm cực kỳ đương nhiên trả lời: “Ngoài ngủ cùng nhau, ta còn có thể làm gì người?”

Hắn nhìn ta như vậy là có ý gì?

Rảnh rỗi quá nên lại nổi gió nổi bão đến ăn vạ ta à?

“Ngươi chắc chắn là chỉ có ngủ đơn thuần?” Triêu Dã cố đè ép âm thanh nghe thật bình tĩnh.

“Chứ bệ hạ còn muốn ta làm gì nữa?” Khuynh Diễm cảm thấy khó hiểu. Tiểu ăn vạ hôm nay cứ quái quái nhỉ?

Triêu Dã nghẹn đến đỏ bừng mặt, nhả từng chữ qua kẽ răng mà nói: “Ngươi... Ngươi đoạt mất lần đầu tiên của trẫm!”

Khuynh Diễm: “???”

Hả?

Ta làm gì?!

“Ngươi đã hứa không cưỡng ép trẫm, ngươi đã nói không hứng thú với thân thể nữ nhân mà, ngươi... sao ngươi lại có thể quá đáng như vậy?” Âm thanh tràn ngập trách móc cùng bi thương tột cùng.

Khuynh Diễm thề bằng tất cả lương tâm của chính mình, tối qua cô không hề làm chuyện gì cầm thú với Triêu Dã... thật ra có làm một chút.

Nhưng cô chỉ tranh thủ lúc hắn ngủ, thoải mái hôn hôn hắn, nhéo nhéo mặt hắn thôi, không có hành động vượt quá giới hạn!

Chẳng lẽ... trong lúc ngủ cô bị mộng du?

Sau đó bản năng nam nhân bộc phát, làm thịt tiểu ăn vạ?

“Trẫm là nam nhân, ngươi lại nhân lúc trẫm không may rơi vào thân thể nữ nhân, mà đi nhúng chàm trẫm... Liễu Khuynh Diễm, ta tin tưởng ngươi như vậy, sao ngươi lại nỡ lừa dối ta?”

Triêu Dã nói nói một lúc, đến xưng hô cũng thay đổi.

“Trẫm” là cách nói của một người ở vị trí hoàng đế, còn “ta” là cách nói lên cảm nhận của chính bản thân hắn.

Hắn dùng lối xưng “ta”, bày tỏ hiện tại hắn có bao nhiêu cảm giác bị cô phản bội lòng tin.

Khuynh Diễm thật sự vô tội, không hiểu tại sao mình lại bị đội cái nồi này?

Tiểu ăn vạ chỉ mới mười lăm tuổi, làm loại chuyện kia sẽ rất hại thân thể, dù cô thích trêu chọc hắn, nhưng cô không cầm thú đến mức làm tổn thương hắn.

Chợt như nghĩ đến gì đó, Khuynh Diễm nhíu mày hỏi: “Ai nói với bệ hạ là ta cưỡng đoạt thân thể người?”

“Cung nữ đã nói cho ta biết cả rồi, lần đầu tiên của nữ tử sẽ chảy máu.” Hốc mắt Triêu Dã có chút ửng đỏ... Quật cường hít ngược nước mắt vào trong!

Hắn kéo làn váy mình đưa đến trước mặt Khuynh Diễm, đem bằng chứng tố cáo: “Ngươi xem, cả buổi sáng nay nó vẫn không ngừng chảy máu, bụng ta còn rất đau nữa, cứ tốc độ này ta sẽ mất máu mà chết! Ngươi là một tên tàn nhẫn!”

Nói xong lại hít mũi một cái, biểu cảm cực kỳ tổn thương.

Khuynh Diễm: “...”

Hình như ta đã biết máu này từ đâu mà ra rồi...

Mẹ nó đây không phải là “đến tháng” sao! Lần đầu tiên cái quỷ nhà mi!

Chu kỳ con gái tới mà cũng có thể đem ra ăn vạ ta!

Có ai khổ như ta không chứ?

Triêu Dã chợt nhíu chặt mày, choáng váng muốn ngã xuống đất.

Khuynh Diễm nhanh tay nhanh mắt tiến lên tiếp được thân thể hắn, kéo hắn ôm vào lòng.

“Đau...”

Bụng dưới dâng lên một cỗ nóng rực, trực tiếp chạy thẳng ra ngoài, như thủy triều trào đến, có muốn ngăn cũng ngăn không được.

Hoàng đế bệ hạ nào biết thứ đó là gì, hít mũi than đau một tiếng, sau đó lại ngẩng đầu oán trách: “Đều là lỗi của ngươi!”

Khuynh Diễm: “...” Mi bị mùa dâu rụng thì liên quan quái gì đến ta?



Hoàng đế bệ hạ xấu hổ nằm trên giường.

Hắn không biết con gái sẽ có quỳ thủy*, trước đây chưa một ai nói với hắn về điều này.

(*)Chú thích: quỳ thủy là cách gọi ngày đèn đỏ của cổ đại.

Lại thêm tiểu cung nữ mới lớn kia chưa tới tuổi có quỳ thủy, học kiến thức không rõ ràng mà truyền loạn thông tin cho hắn.

Vậy nên hắn mới trách lầm Khuynh Diễm.

Hiện tại liền... cảm thấy thật xấu hổ.

Vạt áo vàng sáng từ bên ngoài tiến vào, Triêu Dã lập tức ngồi thẳng sống lưng, ra vẻ đứng đắn mạnh dạn, kỳ thực là để che giấu cảm giác xấu hổ bên trong.

“Còn đau không?” Khuynh Diễm ngồi xuống bên giường, nhạt giọng hỏi.

Không nhắc đến thì thôi, tự nhiên nhắc đến lại thấy đau vô cùng.

Bụng dưới còn quặn lên một cái, như để phối hợp với câu hỏi của cô.

Hoàng đế bệ hạ lần đầu tiên bị quỳ thủy hành hạ, khó chịu cau chặt mày nhỏ: “Trước đây mỗi tháng ngươi đều đau như vậy sao?”

Khuynh Diễm: “...” Đương nhiên không phải.

Bởi vì tối qua hắn bị cô đùa giỡn, té ngã vào thùng nước tắm, sắp tới chu kỳ mà để cơ thể chịu lạnh, nên bây giờ mới hành đau như vậy.

Nhưng Khuynh Diễm sẽ nói ra sự thật sao?

Đương nhiên không!

Nói ra chắc chắn sẽ bị ăn vạ đến chết!

Cô trấn tĩnh gật đầu: “Ừ, tháng nào cũng đau, chịu khó chút, vài ngày là sẽ khỏi.”

Triêu Dã nghe xong liền buồn rũ rượi.

Làm nữ nhân thật khổ quá, hắn muốn trở về thân thể nam nhân.

Trong mấy ngày Triêu Dã bị “mùa dâu” ghé thăm, không chỉ có hắn bị giày vò, mà cả Khuynh Diễm cũng bị giày vò theo.

Bởi vì Triêu Dã ngày đêm đều đau bụng, khả năng chịu đau lại rất kém, nằm ỉu xìu trên giường không muốn ăn uống gì.

Hormone những ngày này làm con gái trở nên rất nhạy cảm, còn dễ bực bội cáu gắt.

Triêu Dã cũng bị hormone quái quỷ này quấy phá, nhưng hắn không bực bội cáu gắt, mà hắn...

“Liễu Khuynh Diễm, trẫm đau.”

“Liễu Khuynh Diễm, trẫm khát nước.”

“Liễu Khuynh Diễm, trẫm đói bụng.”

“Liễu Khuynh Diễm, trẫm...”

Khuynh Diễm cầm chiếc muỗng chứa nước đường đỏ nhét thẳng vào miệng Triêu Dã, để hắn ngậm miệng lại.

Vừa đến tháng, khả năng ăn vạ liền ghê gớm lên!

Sao số cô lại khổ như vậy chứ?

Cái quái gì cũng có thể đem đến ăn vạ cô!

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng bàn tay Khuynh Diễm vẫn áp lên bụng Triêu Dã, nhẹ xoa xoa cho hắn: “Dễ chịu hơn chưa?”

Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay to lớn truyền đến, cơn đau như được giảm đi rất nhiều.

Hoàng đế bệ hạ tò mò thử tự mình xoa xoa, sau đó lại khó hiểu hỏi: “Tại sao khi ngươi xoa cho trẫm, lại thoải mái hơn trẫm tự xoa cho mình?”

“Đó là bởi vì ta lợi hại.”

Triêu Dã lập tức bĩu môi, Liễu Khuynh Diễm chỉ giỏi khoác lác.

Chợt như nhớ tới chuyện gì đó, hắn nhíu mày nghiêm túc hỏi: “Tại sao ngươi lại nói dối các đại thần là trẫm hoài long tự?”

Khuynh Diễm kéo vạt áo Triêu Dã lên, cầm khăn ấm phủ lên bụng nhỏ hắn, đột nhiên có chút ý muốn trêu chọc: “Ta nói dối khi nào? Bệ hạ thật sự đã mang trong mình giọt máu của ta.”

Dứt lời, cô còn mỉm cười một cái.

Xinh đẹp như đóa hoa nở rộ dưới nắng xuân.

Nhưng hoàng đế bệ hạ không có tâm tình thưởng thức, phẫn nộ nhảy dựng lên.

“Liễu Khuynh Diễm! Ngươi...” Động tác nhảy lên quá mạnh, bụng dưới liền ọc lên một tiếng, sau đó chính là nước lũ tràn bờ đê.

Hoàng đế bệ hạ như cọng bún thiu ngã bẹp xuống giường.

Khuynh Diễm đưa tay đến đỡ lấy hắn, giơ tay xoa xoa bụng hắn, cười nói: “Ái phi cẩn thận, đừng làm ảnh hưởng đến hài tử của chúng ta.”

Triêu Dã: “...”

Hài tử ở đâu ra? Bụng trẫm không có hài tử!

Ngươi mà cứ tiếp tục bắt nạt trẫm như vậy, trẫm sẽ bỏ nhà ra đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.