“Bệ hạ, nữ nhi Liễu gia tàng trữ cấm dược, nàng ta vốn đang mang tội trên người, nhưng hiện tại lại được sắc phong làm Quý phi, thật sự có điểm không thích hợp.”
“Thiên tử phạm tội còn phải xử như thứ dân, huống chi nữ nhi Liễu gia chỉ là một nữ nhân không có công lao, không xứng đáng được nhận tấn phong.”
“Có thể miễn trừng phạt chuyện cấm dược, nhưng tuyệt đối không thể sắc phong làm Quý phi! Khẩn xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ!”
“Khẩn xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ!”
“Khẩn xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ!”
Khuynh Diễm vừa lên triều, liền bắt đầu bị bá quan văn võ nổ đạn đùng đùng công kích.
Chuyện tối qua cô sắc phong Triêu Dã làm Quý phi đã lan truyền khắp hoàng thành.
Hiện tại những người khuyên can cô thu hồi thánh chỉ, đều là những quan viên trước đây thúc giục cô mở đại hội tuyển tú.
Bọn họ cảm thấy nữ nhi Liễu gia được sủng ái, sẽ làm cản trở con đường vào cung của nữ nhi nhà bọn họ.
Liễu tướng quân đã lần nữa đi đến biên cương, ở đây không còn ai bảo vệ “Liễu Khuynh Diễm”, vì vậy bọn họ càng thêm không kiêng dè khởi tấu.
“Chuyện ở hậu cung của trẫm, mà các khanh cũng nắm bắt nhanh quá nhỉ?” Khuynh Diễm cười nhạt, ngữ khí không che giấu mỉa mai: “Tầm mắt của các khanh thật biết nhìn xa trông rộng.”
Sắc mặt các đại thần không khỏi tái xuống.
Bọn họ đã sớm cài tai mắt của mình vào hoàng cung, nên chỉ cần có chút biến động, bọn họ liền nắm bắt được tin tức.
Nhưng chuyện cài tai mắt không thể để bị phát hiện, bởi vì dòm ngó giám sát đế vương là hành vi mưu đồ bất chính.
Bây giờ Khuynh Diễm đề cập đến, làm không ít kẻ có lá gan nhỏ cảm thấy chột dạ chùn chân.
Cuối cùng vẫn là Triêu Lộc Cương dưới lớp da Tả tướng, bước ra can gián: “Bệ hạ, cổ nhân có câu, thượng bất chính, hạ tắc loạn*.”
(*)Thượng bất chính, hạ tắc loạn: cấp trên không nghiêm chỉnh, cấp dưới sẽ làm loạn.
“Chuyện cấm dược đã qua, có thể không cần lại truy cứu. Nhưng Liễu Khuynh Diễm vốn không lập công, theo lý lẽ thông thường thì không thể sắc phong làm Quý phi.”
Khuynh Diễm mỉm cười, thái độ vô cùng ngang ngược nói: “Ở đây không có lý lẽ thông thường, mà chỉ có lý lẽ của trẫm. Khanh phục hay không phục là chuyện của khanh, trẫm không rảnh quan tâm.”
Triêu Lộc ***** **** ngắc tại chỗ.
Hắn đã nghĩ đến đủ loại phương thức mà “Triêu Dã” sẽ dùng để trả lời hắn, duy chỉ không hề lường trước được loại lời y hệt hôn quân này, vì vậy làm hắn nhất thời không kịp phản ứng.
Nhưng trước khi hắn tìm ra lời ứng đối, thì Khuynh Diễm đã cười rạng rỡ xua xua tay: “Trẫm nói đùa đó, Bạch ái khanh có thấy trẫm hài hước không?”
Triêu Lộc Cương: “...”
Văn võ bá quan trong triều: “...”
Không biết hài hước chỗ nào luôn đó bệ hạ!
“Ái phi của trẫm được sắc phong là có lý do cả.” Khuynh Diễm nhàn nhạt nói tiếp, âm thanh vừa đứng đắn lại vừa nghiêm túc: “Trẫm thấy các khanh mỗi ngày đều lo lắng chuyện con nối dõi của trẫm, nhìn các khanh nhọc lòng đến tóc bạc răng mòn da nhăn nheo xấu xí.”
Bá quan văn võ: “...” Bệ hạ đang gián tiếp mắng bọn họ xấu hả?!
Khuynh Diễm cực kỳ khoan dung độ lượng, tiếp tục: “Nhìn các khanh quá chướng mắt trẫm... khụ, không phải, là nhìn vẻ ngoài các khanh quá chướng, cho nên trẫm cũng muốn san sẻ âu lo với các khanh.”
“Thông báo cho các khanh một hỷ sự, Quý phi đã hoài long tự của trẫm, đây chính là lập được đại công đó nha!”
Âm thanh vui mừng của cô vừa rơi xuống, triều đình lập tức một mảnh lặng ngắt như tờ.
Trầm mặc khoảng hơn mười giây, ngay sau đó chính là khiếp đảm chấn động!
Bệ hạ lâu nay chưa từng sủng hạnh bất kỳ phi tần nào, vậy mà đứa con đầu tiên của ngài lại do một tội phi ở lãnh cung mang thai!
Hoang đường!
Thật sự quá hoang đường!
“Bệ hạ, nhưng tội tàng trữ cấm dược vẫn còn rành rành nơi đó, vi thần cảm thấy...” Triêu Lộc Cương uyển chuyển tìm cớ.
Khuynh Diễm đánh gãy lời hắn: “Bạch Tả tướng, hậu cung này là của trẫm hay là của khanh?”
“Hậu cung dĩ nhiên là của bệ hạ.” Triêu Lộc Cương tỏ ra cung kính đáp.
“Ồ, hậu cung là của trẫm...” Giọng nói Khuynh Diễm hạ xuống, sau đó lại đột ngột nâng cao bức người: “Vậy triều đình này là của ai?”
Ánh mắt Triêu Lộc Cương trong một giây lóe lên tia đố kỵ, nhưng rất nhanh liền bị che giấu xuống.
Hắn cúi đầu phục tùng nói: “Cũng là của bệ hạ.”
Khuynh Diễm nhíu mày, cô đã nhìn thấy sự thù hận trong mắt Tả tướng.
Tại sao ông ta lại đột nhiên có biểu hiện thống hận ghen tị cô?
Tả tướng tuy rằng tham lam, nhưng không có gan giành ngôi hoàng đế, ánh mắt vừa rồi của ông ta cực kỳ không thích hợp.
Chẳng lẽ Tả tướng là...
Thấy cô quá đẹp trai, cho nên liền sinh lòng ghen ghét cô?!
Chậc, già rồi mà còn đi so đo nhan sắc với người trẻ, thật sự quá nông cạn!
Hắc Khuyển: [...] Rốt cuộc ai mới là người nông cạn ở đây?
“Vi thần xin chúc mừng bệ hạ và Quý phi nương nương, hoài long tự chính là chuyện rất đáng ăn mừng.”
Hữu tướng bày tỏ bênh vực Khuynh Diễm: “Mọi lỗi lầm trong quá khứ đều đã sớm bị xử phạt, hiện tại Quý phi nương nương lập công, được khen thưởng vốn là đúng lý hợp tình, không có gì cần phải bàn cãi.”
“Hữu tướng đại nhân nói chí phải, khen thưởng là đúng lý hợp tình. Có điều, sắc phong đến chức vị Quý phi, e là... phần thưởng có hơi quá sức.” Một vị quan bên phe Tả tướng tỏ ý không ủng hộ.
Vị quan khác bên phe Hữu tướng tiến lên biện luận: “Liễu tướng quân vừa lập chiến công nơi sa trường, nay bệ hạ phong nữ nhi ngài ấy làm Quý phi, cũng xem như là ban thưởng cho ngài ấy.”
Âm thanh sắc bén tức khắc vặn vẹo bắt bẻ: “Nói như đại nhân, nghĩa là Liễu tướng quân đang kể công uy hiếp bệ hạ?”
“Vậy nói như đại nhân, thì người lập công không xứng được ban thưởng? Còn người một lần phạm lỗi, liền cả đời phải đeo gông xiềng?” Vị bên này cũng không chịu thua, sắc bén phản kích.
Triều đình luôn ồn ào lắm lời như vậy, mỗi ngày đều không ngừng đem đạo lý ra tranh cãi.
Lỗ tai Khuynh Diễm lùng bùng lùng bùng, liên tục vang lên âm thanh vo ve vo ve.
Cô phiền đến không chịu được, dứt khoát đập tay lên thành ghế, chốt bài giải tán: “Ai muốn trẫm phế Quý phi thì bước ra đây! Trẫm cho khanh tiến cung ngồi vào vị trí Quý phi, xem bụng khanh có hoài ra được long tự hay không!”
Quần thể bá quan văn võ: “...”
Bệ hạ, tất nhiên là chúng thần không thể!
Chúng thần không có khả năng mang thai!!