Khuynh Diễm buộc lại thắt lưng, giơ tay vớt người đang lặn ngụp từ trong nước ra, ôm hắn đặt lên ghế mềm phía sau bình phong.
Nhìn y phục ướt đẫm dán lên thân thể hắn, cô tiện tay với lấy một bộ y phục sạch sẽ trong phòng, đưa cho hắn: “Có cần ta thay giúp...”
“Không cần!”
Khuynh Diễm còn chưa nói hết câu thì Triêu Dã đã nhảy dựng từ chối.
“Trẫm chỉ bị trẹo chân, tay trẫm vẫn chưa phế.” Đừng hòng mượn cớ chiếm tiện nghi trẫm!
Trẫm rất thông minh!
Khuynh Diễm cũng không trêu ghẹo nữa, quay lưng lại đi ra cách một bình phong, an tĩnh đợi Triêu Dã thay y phục.
Cô vốn chỉ định trêu hắn một chút, nhưng ai ngờ thân thể tiểu ăn vạ lại yếu ớt như vậy.
Trong phim truyền hình, nữ chính bị đẩy ngã vào thùng nước tắm, thân thể các nàng chẳng phải vẫn rất ổn sao? Còn đủ sức chiến đấu bảy bảy bốn chín hiệp với nam chính nữa cơ đấy!
Nhưng tại sao đến lượt tiểu ăn vạ ngã, liền ngã đến trật cổ chân??
Tình tiết phim truyền hình đều là quỷ gạt người! Một chút cũng không ứng dụng được!
Khuynh Diễm cảm thấy mình bị đoàn làm phim phản bội.
“Vô sỉ!”
Bên trong đột nhiên vang lên tiếng mắng rất nhỏ, là âm thanh phát ra từ Triêu Dã.
Khuynh Diễm nhíu mày.
Tiểu ăn vạ đang thay y phục, sao lại đột nhiên mắng người?
Cô nhanh chóng bước đến phía sau bình phong kiểm tra, và rồi... lâm vào trầm mặc.
“Tiểu cô nương” Triêu Dã mặc trên người một bộ y phục bằng sa mỏng tanh, chỗ nên nhìn xuyên thấu đều nhìn xuyên thấu, chỗ không nên nhìn xuyên thấu cũng... khụ, hắn dùng tay che lại rồi.
“Ngươi cố tình lấy thứ y phục lẳng lơ này cho trẫm đúng không?” Trên trán hoàng đế bệ hạ bạo khởi gân xanh.
“... Nếu ta nói ta vô ý lấy nhầm thì người có tin không?” Khuynh Diễm thật sự không cố ý.
Cô chỉ tiện tay túm lấy một bộ y phục trong phòng, nào biết thái giám tổng quản Lư Tín lại chuẩn bị thứ đồ thiếu đứng đắn này.
Nhưng trong ánh mắt Triêu Dã hiện lên ý tứ rất rõ ràng...
Hắn! Không! Tin!
Khuynh Diễm ra ngoài tìm một bộ y phục dày dặn kín kẽ khác, đem vào trùm lên người Triêu Dã, lúc này thái độ hắn mới ít đi mấy phần đề phòng.
Cô chống chân ngồi xuống trước mặt hắn, tay nắm lấy cổ chân thanh mảnh của hắn, đem bàn chân hắn đặt lên một bên đầu gối cô.
“Ngươi làm gì vậy?” Triêu Dã mất tự nhiên rụt rụt chân.
“An tĩnh chút.” Khuynh Diễm kéo lại cổ chân hắn, nhạt giọng nhắc nhở.
Triêu Dã mím môi không phục.
Hắn mới là hoàng đế, cô lại dám ra lệnh cho hắn.
Nhưng phục hay không phục thì cũng không có khả năng phản kháng, hoàng đế bệ chỉ có thể an tĩnh vâng lời, thả lỏng chân.
Người trước mặt nâng lên cổ chân hắn, lòng bàn tay cô nhẹ nhàng xoa xoa.
Ánh nhìn cô chuyên chú nghiêm túc, dường như giờ này khắc này trong mắt cô, chỉ còn lại duy nhất một mình hắn.
Nhiệt độ ấm áp truyền đến từ cổ chân, làm trái tim trong lồng ngực hắn bất giác chạy loạn nhịp.
Triêu Dã như xuyên qua gương mặt “nam tử” trước mắt, nhìn thấy linh hồn nữ tử bên trong.
Cũng không biết là do ảo giác của hắn, hay là do ánh nến đêm nay quá mông lung, mà Triêu Dã chợt cảm thấy, Khuynh Diễm đối với hắn... quá đỗi dịu dàng, cứ như hắn là bảo vật quý giá nhất thế gian.
Để hắn biết mình thật có giá trị, mình thật quan trọng với cô.
“Chịu đựng chút.”
Triêu Dã không rõ Khuynh Diễm vừa nói gì, hắn chỉ thấy cánh môi cô khẽ đóng khẽ mở, một màu hồng nhuận mềm mại.
Thật xinh đẹp, muốn hôn lên...
Răng rắc!
“A A A!!! Liễu Khuynh Diễm, buông ra, mau buông ra, không được bẻ chân trẫm!” Triêu Dã đau tới phát ra tiếng hét.
Hắn là đần rồi mới cảm thấy cô đối tốt với hắn.
Cô rõ ràng đang âm mưu vặn gãy chân hắn!
Hoàng đế bệ hạ đau đến hốc mắt đỏ ửng, nhưng vẫn quật cường không rơi nước mắt.
“Đau như vậy sao?” Khuynh Diễm ngẩng đầu, cố tình trêu chọc nói: “Còn chưa sửa xong đâu, phải bẻ thêm mấy cái nữa mới được.”
“Không cần sửa tiếp, không cho ngươi sửa tiếp! Trẫm muốn thái y, gọi thái y đến cho trẫm!” Triêu Dã kiên quyết phản kháng.
Ngươi không biết y thuật mà lại dám đi sửa chân cho trẫm, đây là tội mưu sát hoàng đế!
“So về khả năng xử lý vết thương thì thái y còn kém xa ta đấy.” Khuynh Diễm xoay xoay cổ chân Triêu Dã một vòng, sau đó buông ra nói: “Đứng lên đi thử xem.”
Hắn nghi hoặc nhìn cô, chẳng phải lúc nãy nói chưa sửa xong sao?
Lại muốn lừa hắn hả?
Triêu Dã cảnh giác lại cảnh giác, cuối cùng vẫn đứng lên, cẩn thận đặt chân trên mặt đất...
Ủa?
Thật sự khỏi rồi nè!
Triêu Dã miễn cưỡng khen một câu: “Tay nghề ngươi cũng không tệ.”
Khuynh Diễm thu dọn chút đồ cần thiết, sau đó đi qua kéo tay hắn: “Về phòng ngủ.”
Triêu Dã vừa nghe thấy chữ “ngủ”, tinh thần lập tức tỉnh táo lại!
Khuynh Diễm như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, giải thích một chút: “Yên tâm, ta sẽ không làm gì bệ hạ, ta không có hứng thú với thân thể nữ nhân.”
Triêu Dã suýt chút nữa thì hét lên. Ai nói trẫm là nữ nhân, trẫm đây là nam nhân!!
Nhưng ngay sau đó hắn liền nhanh chóng bình tĩnh lại.
Quả thật... hắn đang trong thân xác nữ nhân.
Cô không hứng thú với hắn, đây là một chuyện đáng mừng.
“Vậy nội dung trong thánh chỉ kia là thế nào?” Triêu Dã vẫn còn chút cảnh giác.
“Ta cho người địa vị, để không kẻ nào dám ức hiếp người. Sau này nếu bọn họ còn đến gây sự, thì người không cần nhẫn nhịn. Phạt quỳ hay phạt trượng họ đều được, có ta chống lưng cho người.”
Khuynh-tổng-tài-bá-đạo-Diễm online, mười phần đẹp trai soái khí!
Nghe thấy lời nói đầy cưng chiều của cô, chóp tai người nào đó liền mất tự nhiên từ trắng chuyển sang hồng.
Cô... là biết hắn sáng nay bị mấy nữ nhân kia khi dễ, nên mới cố tình đòi lại công bằng cho hắn sao?
Liễu Khuynh Diễm, hình như cũng là một người tốt.
Đáy lòng Triêu Dã sinh ra chút cảm giác vui vẻ nho nhỏ, còn lặng lẽ phát thẻ người tốt cho Khuynh Diễm.
Nếu phải so sánh, thì trước đây lúc hắn nhận được chiếu chỉ lên ngôi hoàng đế, cũng không vui vẻ như bây giờ được sắc phong Quý phi.
Bởi vì phụ hoàng hắn để hắn làm hoàng đế, là vì lo lắng cho giang sơn của Triêu gia, là trách nhiệm nặng nề đặt lên vai hắn.
Còn Khuynh Diễm phong hắn làm Quý phi, là vì nâng cao địa vị cho hắn, không muốn hắn chịu thiệt thòi thua kém bất kỳ ai.
Chuyện cô làm là vì hắn, chỉ vì một mình hắn, chứ không phải vì mục đích của riêng cô.
Triêu Dã nghĩ rồi lại nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, được dỗ đến chuyên tâm ăn ngon uống tốt, ngoan ngoãn để Khuynh Diễm ôm hắn lên giường đi ngủ.
Mọi chuyện đều rất tốt đẹp, cho đến buổi sáng hôm sau.
Thời điểm Triêu Dã tỉnh dậy, chợt cảm thấy nửa người dưới của mình đau nhức kinh khủng, mà trên giường còn có vệt máu đỏ...
Cả đầu óc hắn đều trở nên ngây ngốc, hai mắt nhìn chằm chằm vệt máu kia.
Tiểu cung nữ Đông Mai tiến vào thu dọn, nhìn thấy máu trên giường liền kinh hỉ reo lên: “Chúc mừng Quý phi nương nương! Chúc mừng người đã được hưởng thánh ân, trở thành nữ nhân chân chính của bệ hạ!”
Triêu Dã cứng đờ tại chỗ.
Thánh... ân?!
Nữ nhân chân chính của... Liễu Khuynh Diễm!! Tên lừa đảo nhà ngươi lăn ra đây cho trẫm!