“Thánh chỉ đến!” Giọng nói the thé của thái giám tổng quản vang lên tại bậc thềm lãnh cung, thu hút sự chú ý của không ít cung nhân lân cận.
Khuynh Diễm mặc một thân thường phục vàng nhạt, đứng bên cạnh Triêu Dã, còn cưng chiều miễn cho hắn không cần quỳ tiếp thánh chỉ.
Trong ánh mắt ngơ ngác của Triêu Dã, thái giám tổng quản hắng giọng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Liễu Khuynh Diễm huệ chất lan tâm, mạo tự thiên tiên, công dung ngôn hạnh, tài sắc vẹn toàn, dễ ăn dễ nuôi, rất được lòng trẫm...”
Khóe môi thái giám tổng quản không nhịn được co rút, nội dung chiếu chỉ này... hình như có điểm sai sai.
Triêu Dã: “...”
Đừng tưởng ngươi nhét vào một loạt cụm từ hoa mỹ, trẫm liền không phát hiện ra bốn chữ “dễ ăn dễ nuôi”!
Xem trẫm là gì? Là heo nuôi thả sao?!
Lư Tín bên kia tiếp tục đọc: “Nay nhân buổi tối trời giáng điềm lành, trẫm quyết định sắc phong Liễu Khuynh Diễm làm Quý phi, ban cho nàng Cẩm Tú Cung, cùng năm cân trang sức, mười cân gấm lụa thượng hạng, hai mươi cân thức ăn vặt...”
Thái giám tổng quản vừa đọc vừa lau mồ hôi.
Các cung nhân vây xem: “...”
Từ khi nào ban thưởng lại có nhiều thức ăn vặt như vậy?
Thật khiến bọn họ mở mang tầm mắt!
“... Tối nay thị tẩm. Khâm thử!” Cuối cùng thái giám tổng quản cũng đọc xong thánh chỉ, hai tay dâng lên muốn Triêu Dã nhận lấy.
Nhưng hoàng đế bệ hạ đã đứng đần người ra, bên tai vẫn còn âm vang bốn chữ “tối nay thị tẩm”!!
Dùng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn bàng hoàng không thể tin hướng đến Khuynh Diễm.
Bên trong ẩn chứa thông điệp rất rõ ràng “trẫm tin tưởng ngươi bao lâu nay, xem ngươi như bằng hữu huynh đệ, nhưng tại sao ngươi có thể muốn lăn giường trẫm?”
“Quý phi nương nương, mời người tiếp nhận thánh chỉ.” Thái giám tổng quản Lư Tín cười nhắc nhở.
Triêu Dã nhìn thánh chỉ như nhìn củ khoai lang bỏng, nhận thánh chỉ là đồng ý thị tẩm, có chết hắn cũng không nhận!
Cuối cùng là Khuynh Diễm bệ hạ, dịu dàng nắm lấy tay nhỏ của Quý phi nương nương, dẫn dắt hắn từng bước nhận thánh chỉ.
Cung nhân vây xem vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ, bệ hạ thật ôn nhu quá đi! Người yêu thương Quý phi nương nương chưa kìa, hai người họ thật xứng đôi nha!
Triêu Dã lật bàn.
Yêu thương cái búa!
Nàng ta là bóp lấy tay trẫm, cưỡng ép trẫm nhận thánh chỉ!
Trẫm không muốn làm Quý phi!
Trẫm là nam nhân! Trẫm không muốn bị thị tẩm!!
Nhưng mặc kệ hoàng đế bệ hạ có bao nhiêu kháng cự, thì cuối cùng ngài vẫn bị đoàn đội khiêng về Cẩm Tú Cung, nhét vào phòng tắm, chuẩn bị vô số dược liệu hương hoa để rắc rắc lên người ngài.
Triêu Dã thà chết cũng không để bọn họ cởi y phục mình.
Rốt cuộc vẫn là Khuynh Diễm anh hùng cứu mỹ nhân, bước vào phòng tắm phất tay ra lệnh: “Tất cả đều lui đi.”
Các cung nhân cúi đầu cung kính lui ra ngoài.
Triêu Dã còn chưa kịp thở phào thì đã nghe người bên kia hỏi: “Ái phi muốn trẫm đích thân tắm cho nàng không?”
“!!!”
Còn chưa kết thúc nữa sao!
“Liễu Khuynh Diễm, đến tột cùng ngươi muốn làm gì trẫm?” Hoàng đế bệ hạ tức giận thật rồi.
Khuynh Diễm cực kỳ vô tội: “Tắm cho bệ hạ, ngài không thích sao?”
Được ta phục vụ là quý giá lắm đấy!
Tiểu ăn vạ nên biết vinh hạnh đi!
“Ngươi nhìn trẫm có điểm nào là thích sao?” Triêu Dã vặn lại, đanh đá nói: “Ngươi ra ngoài, trẫm tự tắm!”
“Ồ, bệ hạ đây là...” Khuynh Diễm dừng lại, như vừa nhận ra gì đó, cười đến cực kỳ chói mắt: “Thẹn thùng nha!”
Như để chứng minh Khuynh Diễm nói đúng, gò má hoàng đế bệ hạ lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được bắt đầu ửng hồng lên.
“Trẫm không thẹn thùng!”
Triêu Dã vẫn rất mạnh miệng phản bác.
Cũng không biết là do linh hồn Tịch Dạ ở trong thân thể nữ tử, hay là do linh hồn Khuynh Diễm ở trong thân thể nam nhân, mà cô lại cảm thấy bản tính mình trở nên lưu manh hơn rất nhiều.
Hắc Khuyển: [...] Không phải lưu manh, mà là thú tính bộc phát! Nó thề, sau này nó tuyệt đối không để cô làm nam nhân một lần nào nữa!
Nó xót thương cho đại nhân vật...
Khuynh Diễm đứng đắn phân tích: “Thân thể bệ hạ đang sử dụng vốn dĩ là thân thể ta, những thứ nên thấy ta đều đã thấy, những thứ không nên thấy ta cũng đã thấy. Bệ hạ cần gì phải ngại?”
Triêu Dã chợt khựng lại.
Hình như... cũng đúng.
Đây là thân thể cô, hắn ngại cái gì?
“Vậy nên bệ hạ cởi y phục đi.” Khuynh Diễm xắn tay áo, tư thế chuẩn bị sẵn sàng: “Chúng ta bắt đầu tắm.”
Triêu Dã lập tức lùi lùi lùi lùi lại, hai tay giữ chặt vạt áo trước ngực.
Giờ thì trẫm không ngại nữa, mà trẫm sợ!
“Liễu Khuynh Diễm, ngươi đứng yên đó! Không được qua đây!” Triêu Dã giơ tay ra lệnh, bên trong khẩu khí đế vương quả quyết ẩn giấu một chút xíu run rẩy.
Đáy mắt Khuynh Diễm chợt xẹt qua tia sáng.
Cô đột nhiên nhớ đến...
[Không! Cô không nhớ gì cả!] Hắc Khuyển gào lên ngăn cản.
Nhưng nó không ngăn được mạch não quỷ súc của Khuynh Diễm.
Cô nhớ đến một phân đoạn phim cổ trang mà mình đã từng xem.
Cầm lên kịch bản nam chính!
Một! Hai! Ba! Diễn!
“Nam tử” cao lớn chậm rãi ung dung bước đến, bên trong soái khí bức người toát ra phong thái muốn ăn tiểu bạch thỏ.
Hoàng đế bệ hạ sợ gần chết!
Không ngừng nhấc chân lùi lại, còn đưa bàn tay lên trước cảnh cáo cô: “Liễu Khuynh Diễm, trẫm nói cho ngươi biết, trẫm là nam...”
Ùm!!
Thân thể “tiểu cô nương” bé nhỏ bật ngược ngã vào thùng nước tắm.
Lúc ngoi lên khỏi mặt nước liền bắt đầu ho sặc sụa, y phục ướt đẫm dính sát vào đường cong cơ thể, ánh mắt thủy linh như nai con bị dọa hoảng hốt.
Ngây thơ đơn thuần, xen lẫn bối rối tức giận.
Khuynh Diễm bước đến sát bên thùng nước tắm, tay nắm lấy thắt lưng của chính mình, chậm chạp kéo ra: “Ái phi, trẫm cảm thấy chúng ta nên tắm uyên ương.”
Triêu Dã: “!!!”
Người đâu!
Hộ giá!